- Đỉnh Bình Yên Trong Thơ Thanh Trí Cao
- Sự Có Mặt Của Thiền Trong Dấu Ấn Nghệ Thuật 2
- Dấu Ấn Trên Dòng Thời Gian Trong Thơ Thanh Trí Cao
- Thơ và Thơ Bến Đậu Ân Tình
- Hương Thơm Gió Lạ
- Cuộc Rong Chơi Thong Thả
- Lối Về Hoa Nờ
- Lậy Phật Con Đã Về
- Khúc Thiền Ca Ngạt Ngào
- Trên Đỉnh Hư Vô Hoa Cười Gió Hát
- Hương Thiền Nhẹ Rơi
- Tình Quê Tình Nước, Tình Đạo Tình Đời
- Mùa Hoa Vô Ưu Nở
- Cánh Nhạn Vượt Trời Không

Cuộc rong chơi thong thả
Từng bước nhập vào hồn thơ, từng cảm xúc tuôn trào rộng mở, từng lối đi đơm hoa kết nụ, từng ngữ ngôn thắm đượm nét hương lòng, dâng hiến cho đạo đời những tin yêu chắp cánh. Những trang trải không cùng tận, soi tỏ trên từng đi lại của tâm thức, tất cả được hòa quyện tung bay lên đường sáng soi cuộc lữ. Kẻ lữ hành với thi nhân, đứng ở đầu nguồn lặng ngắm cuộc truân chuyên với hai bờ dạo quanh lối mộng. Kẻ lên đường tìm về bến giác với thiền sư, buông thõng lo toan thong dong nhập cõi phiêu trầm quên lãng, cuộc rong chơi thong thả trên mọi bến bờ.
Cõi thơ Thanh Trí Cao trên lối về tư tưởng, một sự lồng lộng cao cao bất tuyệt, mở lối khai ngôn đong đầy sắc màu tươi đẹp vô ngần. Từng lời thơ hội tụ thắp sáng cuộc tương ngộ trùng phùng, đưa ta đi vào vùng trời lắng đọng, mở tung cánh cửa thực tại nhiệm mầu, phơi bày nguồn cơn. Tâm thức trở mình thức dậy, hân hoan đón chào bình minh sáng tỏ, phút giây diệu kỳ ngày mới quang huy. Dòng đời và thân phận, lý tưởng và giác ngộ, không còn là nỗi niềm riêng tư, bến bờ neo đậu cho riêng một cõi, mà trở thành nỗi lòng tấc dạ, tâm nguyện sâu dày mở ra muôn lối, phụng hiến nhân sinh cho cuộc đăng trình tìm tới đỉnh cao giác ngộ. Lối về bừng lên sáng tỏ, khoác áo chân không tắm mát dòng tuệ giác, cõi lòng đong đầy hương sắc, gởi trao nét đẹp thanh cao lạ thường đến cho đời.
Lữ khách đến nắng chiều vụn vỡ
Bóng tà dương le lói đôi bờ
Sóng biển gọi yêu thương đồng loại
Chuyện hôm qua ảo ảnh phai mờ
Bàn tay nhỏ níu thời gian lại
Quyền năng kia tàng ẩn sóng ngầm
Bao hưng phế kinh hoàng khiếp đảm
Người phát ngôn bằng cả hùng tâm
Trời trở gió lùa mây qua phố
Tiếng kinh chiều thời tiết vào Đông
Hoa vẫn nở như niềm hy vọng
Người bước đi dâng cả tấm lòng
Nỗi mất mát lặng câm như tuyết
Thôi cũng đành lưu luyến dòng sông
Chút hãnh diện Từ Bi bất diệt
Đôi vai gầy khoác áo chân không
Như đã vẽ lối về thầm lặng
Thi nhân ơi! Thơ đẹp lạ thường
Xin hiến tặng những gì người có
Để bảo tồn nét đẹp văn chương.
Cảnh và người, tâm với thức không còn là những vận hội mời gọi níu nhau, chờ trăng lên đợi gió đến mà là những lấp đầy khoảng hụt hẫng trùng điệp huyễn mộng ba sinh. Trong sự lặng yên muôn lối tỏ bày, cuối đường ngôn ngữ là những thinh âm bất tuyệt, trùm kín lên những tương ngộ không biên cương giới hạn đôi bờ. Trong sự thẫn thờ lặng lẽ hoang dại với vô thường, cuộc rong chơi khép lại, ta bình tâm nhịp bước song hành sống thở, trở thành một thứ cần thiết trên dòng trôi nổi của kiếp nhân sinh. Từng sát na biến hiện, đánh động vào lòng người cõi sắc không huyền diệu, nỗi niềm riêng chung trên mọi tương quan hiện hữu, những âm thanh điệp khúc dòng tư duy thông tuệ, hòa nhập vào lòng biển khơi.
Ở đó nơi đây chốn nầy, có khi cuồng nộ nhắc nhở, có khi dịu dàng miên man bất tận, vẫn là những gặp gỡ hằng sa thênh thang lộng gió. Lão thiền tăng cỡi gió về mây, quấy động tử sinh tiếng hú vượt thời không. Bài thơ “Nhẹ gót sang sông” cởi tung nỗi lòng tấc dạ là cả một khung trời tin yêu rực sáng, hạnh nguyện thâm sâu lấp đầy ngập lối, treo gót hài trên đỉnh hư vô, chân không một cõi nàng thơ đâu rồi?
Hạnh và nguyện quán thông trần thế
Tháng năm dài tình đẹp như thơ
Quá khứ ấy thực hư huyễn mộng
Tương lai kia huyền diệu bất ngờ
Trăng thức ngủ vẫn yêu biển cả
Tình như người nghệ sỹ ung dung
Ai kỳ vọng cuối đường ngôn ngữ
Dòng tư duy có một đỉnh chung
Trong ngôn ngữ tin yêu rực sáng
Ai đợi ai tóc đã bạc màu
Quanh thiền thất chim oanh vấn đạo
Hoa mỉm cười viên mãn thanh cao
Người tiếp cận suối nguồn giao cảm
Cuộc hành trình thấu thị chân không
Ai tạc tượng nàng thơ trên đá
Lão thiền tăng nhẹ gót sang sông.
Chập chùng muôn nẻo, bâng khuâng lối về, giấc ngủ muộn buổi trưa hè nắng gắt, tiếng chim kêu lạc giọng cuối trời không, nhìn quanh ngó lại tóc điểm màu sương khói, chờ trăng lên nơi phố thị chốn trùng khơi.
Rồi một sáng hừng đông chớm dậy, ngàn thông reo trổi nhịp cõi sắc không, lối cũ trăng về tây đồi lộng gió, mình ta dạo khúc thinh âm. Người đứng đợi đôi vai gầy trĩu nặng, bóng hoàng hôn cuốn mãi tận phương nao, nghe chút lạnh thấm vào hồn lữ thứ, ta bà một cõi tuyệt mù sương.
Bỏ trăng ngủ lạnh đồi Tây
Qua đây tĩnh lặng để ngày trôi xa
Một mình vừa hát vừa ca
Thiên thu nào đó cũng là hôm nay
Lối về hoa nở, ngày qua bước tiễn đưa, cuộc thiên thu cõi miên trường, một mình ta hát khúc hoan ca.