hai bên
cận ảnh của mùa xuân nằm trong đất
hiện lên khi lớp tuyết tan đi
viễn ảnh của mùa thu vẫn nằm y
trong từng đường gân của lá
đôi mắt thân quen trở lạ
rào sau cặp kính mỗi sớm mai
cúi xuống nhìn theo dõi đôi bàn tay
nắn nót một ngày cho thật khéo
đôi chân trần lẽo đẽo
bước theo làn bụi đỏ thời gian
lách mình qua khúc khuỷu gian nan
thong thả dạo chơi trên thảm cỏ
có phải tôi vẫn là tôi đó?
vẽ lên mặt mày những nếp nhăn
nhếch miệng cười theo thế sự chung quanh
tiếng khóc vô tư thuở chào đời đi đâu mất!
Trần Thụ Ân
Gửi ý kiến của bạn