Sài Gòn, 33 năm nhìn lại
vẫn những con đường Bàn Cờ chằng chịt
mà sao tướng, sĩ, bỏ đi đâu mất
vẫn cây cầu chữ Y cao ngất
nhìn xuống dòng sông nước đục, lại mất hết vẻ uy nghi
có lẽ bởi những chiếc xe gắn máy chạy như phi
phun khói độc giết chết bầy thổ mộ
những công viên giờ không còn chỗ
cho đôi tình nhân mới lớn, rón rén bước vào đời
dưới tàng cây, bên ghế đá, khắp mọi nơi
kẻ tập võ, người chạy lòng vòng cố bắt bóng mình phía trước
vẫn mùa mưa nhũng nước
ngập phố phường tuôn chảy mấy dòng sông
rác rến nghênh ngang trôi nổi trật luồng
đoàn thuyền giấy chở sao hết được thời thơ ấu?
vẫn một góc nhỏ đứng trầm buồn Sở Thú
ngó sang đường chờ đợi những chiếc áo dài xanh
đã bay mất vào cõi người xa lạ quá nhanh
bỏ lại đám lá me già trở thành vô tích sự
vẫn ngôi trường nằm ngay khu thị tứ
đổi tên từ quan võ sang quan văn
đám học trò bây giờ mặc đồng phục chạy lăng xăng
cố giành giựt một chỗ ngồi trong cuộc sống
vẫn những buổi chiều tung tăng gió lộng
thiếu nữ cưỡi Honda dạo phố Sài Gòn
bịt mặt mất rồi làm sao khoe sắc chốn chợ đông?
còn đôi mắt cứ gửi trao chút gì lãng mạn
ta về đó nối hai đầu năm tháng
chân bước đi mà bóng đổ lại đằng sau
tay mân mê chuỗi kỷ niệm rối, xôn xao
lòng nuối tiếc những hạt màu nào đã mất?
Trần Thụ Ân
(Sài Gòn, 08/2003)
Gửi ý kiến của bạn