Nhất tâm
Biển rộng mênh mông chẳng thấy bờ,
Có chàng thi sĩ thích làm thơ.
Rì rào sóng vỗ nên ý nhạc,
Mắt sáng ngời lên tự bao giờ.
Dòng nhạc tuôn chảy thật bất ngờ,
Khuyên người chớ mải mộng với mơ.
Một mai, khoảnh khắc vô thường đến,
Lặng lẽ một mình với nguyên sơ...
Quỳ lạy Thế Tôn trước ban thờ,
Nguyện buông hết mộng mơ trên đời.
Cầu về Cực lạc ai ơi,
A Di Đà Phật chẳng rời, nhất tâm.
Tuệ Kiên
Gửi ý kiến của bạn