CHÙM THƠ XUÂN CỦA PHẠM VI DÂN

11 Tháng Mười Hai 201612:00 SA(Xem: 23194)



chua_xuan




Chùm thơ Xuân của Phạm Vi Dân





Xuân Mới.



Tiết trở mùa sang: năm tháng qua.

Người về giũ áo: ngát hương xa:

Cành mai ngõ vắng còn e ấp,

Vạt nắng bờ xa chợt thiết tha.

Lớp lớp phù vân trời kết nụ,

Trùng trùng duyên nghiệp đất đơm hoa.

Sát na cũng đã là xuân mới:

Hồ dễ vui vầy nguyệt với hoa!





Đầu năm đi lễ chùa. 


Nắng lên tươi sáng một ngày xuân,

Lòng nhẹ như không vướng bụi trần.

Dặm vắng cùng em tung cánh nhạn,

Chùa trưa lẻ bóng dọi triền sông.

Cỏ cây vui hát cùng tâm sắc,

Mây nước cợt đùa với gió không.

Một sãi, một trần, ai thoát tục?

Vệt nắng phiêu bồng vọng tiếng ngân.

 

 


Đầu Năm Đi Chùa Xa.



Heo hút tầng cao núi đụng mây,

Sao Xuân không đoái đến phương này?

Chùa trơ, cảnh vắng: người đâu tá?

Phật tích tiêu điều: bóng ngả tây.

 

Cửa khép, then cài: gió thở than,

Màn chênh, nhang lệch: ngỡ xuân tàn;

Hoa hờ, trái hững: buồn hương án,

Tê tái hàng cây: khéo bẽ bàng.

 

 Tín tâm khẽ nguyện lời kinh cũ;

Pháp Phật an lòng kết mối duyên.

Đã biết vô thường không với có,

Mà sao lòng khách mãi vấn vương!

 

 Tín hữu đường xa vượt dặm xuyên,

Lòng thêm trĩu nặng chút ưu phiền:

Phật thiêng ở chốn phồn hoa đó?

Phật ở nơi này một cõi riêng?

 

 

 
Cảm Xuân Giáp Ngọ

 


Ngày Xuân quít chín trĩu cành,

Mộc lan khoe nụ, ta dành tặng nhau.

 Sơn ca hót tận đỉnh lầu;

Đời tươi đẹp mãi, công hầu mà chi!

 Sớm leo ngọn biếc xanh rì,

Chiều ra bến vắng, lo gì biển dâu!

 Trong tay vui bước qua cầu:

Nước reo bên dưới, trên đầu tiếng chim…

 Ngựa ơi! Dừng bước chân mềm!

Cho thời gian đọng bên thềm nắng hoa.



Phạm vi Dân - El Monte - CA


(Tặng Mỹ Dung)



Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thieu_nu_ngam_hoa_sen