BI KỊCH TẬN CÙNG CỦA SỰ HỦY DIỆT - Giác Dũng

14 Tháng Tám 20219:37 CH(Xem: 1524)

Tôi vừa nhận được từ một exryu 71 bài viết của Thượng Toạ Thích Giác Dũng, một exryu có lẽ sau tôi vài lớp. Thầy đã lấy bằng tiến sĩ tại đại học Phật Giáo ở Kyoto, Nhật Bản. (仏教大学(京都)博士号を取得した). Hiện thầy đang trụ trì ở Tu Viện Vĩnh Nghiêm Q.12 (Quang Trung), Sgn.

Thú thật với các bạn, tôi đã không nén được nỗi xúc động, nước mắt cứ chực trào ra, tim cứ đập thình thịch như muốn bung ra khỏi lồng ngực khi đọc xong bài viết!

Tôi cảm thấy như mình có tội vì vẫn còn được nghe, được đọc những tận cùng của bi thảm, dù nơi mình đang sống vẫn tràn ngập bóng cô vi.

Thương cho cái thành phố của tôi. Thê thảm quá, kinh hoàng quá.

Vũ Đăng Khuê

-------------

vn covid

Bi kịch tận cùng của sự hủy diệt!

Tôi sinh ra khi đất nước còn chìm trong khói lửa. Tuổi thơ dường như không được nghe tiếng “Dí dầu cầu dán đóng đinh” mà chỉ nghe tiếng gầm thét ghê rợn của bom và đạn! Ban ngày thì nghe tiếng đạn của hai bên giao tranh, ban đêm thì nghe tiếng “Đại bác ru đêm”. Làng quê nơi tôi sinh ra, thời chiến tranh, nhà nào cũng đều có một căn hầm để tránh bom đạn. Một đêm, đang ngủ, tiếng còi báo động vang lên, cả nhà chạy vào hầm trú ẩn. Ngay lúc đó một tiếng nổ long trời lở đất kèm theo một quả cầu lửa khổng lồ bùng cháy sau nhà. Sáng hôm sau mới biết căn nhà ở xóm sau bị trúng quả đại bác, cả gia đình một mẹ bốn con đều thiệt mạng (chủ nhà là quân nhân, đêm đó trực tại doanh trại nên sống sót).

Hôm sau, giờ tan học, tôi thấy một đám tang với năm con bò kéo theo năm chiếc quan tài trên con đường làng gồ ghề, không kèn, không trống, không hoa, không đèn, không phan, không phướn, theo sau chỉ một vài người thân, lặng lẽ, chậm rãi di chuyển về bãi tha ma! Tôi đứng lặng người bên vệ đường trong ánh nắng vàng vọt của buổi hoàng hôn ảm đạm cuối Hạ đầu Thu, sợ hãi chiến tranh, xót xa phận người, nước mắt tuôn rơi.

Chiến tranh đi qua, cả dân tộc thở phào nhẹ nhõm. Nhưng niềm vui chưa trọn vẹn thì tai ương lại ập đến. Cũng một buổi chiều mùa Hè với ánh nắng vàng nhợt nhạt, tôi nhận được tấm hình một nhân viên trại hòm chở các hủ cốt được để lăn lóc trong một giỏ nhựa sau xe máy, đi giao cho từng nhà. Xót xa không nói lên lời. Không phải chỉ xót xa, đau khổ, nguy hiểm mà còn hơn thế nữa. Đó là sự hủy diệt. Sự hủy diệt được gây ra bởi một sinh vật được gọi là Covid-19 có tên có tuổi nhưng không hình, không dáng, không mùi, không vị: Hữu danh vô vị. Đến hôm nay, Covid-19 đã cướp đi sinh mạng của hơn 4 triệu người trên toàn thế giới, riêng tại Thành phố nơi tôi lớn lên, hơn tháng nay, mỗi ngày có khoảng bốn ngàn ca nhiễm bệnh. Con số tử vong thì vô kể. Nhìn mấy chục chiếc xe chở quan tài xếp hàng dài chờ vào lò thiêu thì biết con số tử vong không phải là nhỏ. Sinh vật quái ác này đã và đang hủy diệt sự sống của nhân loại về mọi mặt: Hủy diệt vật chất, hủy diệt tinh thần, hủy diệt tình cảm, … và sau cùng hết, hủy diệt cả tâm linh, lĩnh vực thiêng liêng nhất của nhân loại.

Thời chiến tranh, khi lìa đời, tuy “Không được nghe nhau nói, Không được trông nhau một lần” nhưng ít ra còn có “Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối”. Hôm nay, vì nhiễm Covid mà ra đi thì thật bất hạnh: không có người thân bên cạnh: xót xa hơn cả thời chiến tranh! Và rồi, khi hóa thân thành cát bụi thì mảnh hình hài thiêng liêng cuối cùng lại được giao nhận như một món hàng hóa! Nhưng chắc gì đã có người nhà để mà nhận. Có một điều đáng sợ hơn mà không ai dám nghĩ tới nhưng sự thực vẫn là sự thực. Có những gia đình chẳng may đều tử vong vì Covid thì lấy ai mà nhận tro cốt, lấy ai mà hương hỏa, lấy ai mà thờ tự? Sự tận cùng của bi kịch là con quái vật này vẫn đang hoành hành khủng khiếp hơn lúc mới xuất hiện và sự hủy diệt này chưa biết khi nào chấm dứt. Bi kịch tận cùng của sự hủy diệt !!!

 

Phương Ngoại am, cuối Hạ đầu Thu, 11/08/2021, 

Một ngày, ngoài đường không một bóng người, Thành phố không một tiếng xe.

Giác Dũng

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
hoa_cuc