Với mưa
Có phải đêm mới gọi tiếng sông?
Nhớ mưa quên nước mắt lưng tròng
Hôm qua rảo bước thăm đường cũ
Vấp hòn cụi tròn, vỡ lẽ sắc không
Có phải mưa thường gẫy sợi xa?
Nghiêng dòng nước mát góc hiên nhà
Tỉnh ra thấy suốt điều vô nghĩa
Rớt từ trời rộng xuống lòng ta
Có phải đất khô cố trở mình?
Những lằn nứt nẻ xé trong tim
Thấm mưa dòng máu thêm sức sống
Tràn sông ngòi cuốn hết vô minh
Trần Thụ Ân
(21/8/2015, với những cơn mưa hiếm hoi Nam Cali)
Gửi ý kiến của bạn