Bài thơ cho Hino
Từ biển xanh vào bờ tạm trú
Nơi một thời ăn / ngủ / học Anh Văn
Mấy mươi năm trở lại thăm
Ruộng cỏ lênh láng / biệt tăm bóng người
Nhìn cảnh cũ bỗng rơi nước mắt
Kỷ niệm xưa như thác ùa về
Hino, mảnh đất nhà quê
Nhưng là chỗ ở tràn trề tình thương
Nơi một thuở náu nương, tịnh dưỡng
Sau những ngày đã tưởng bỏ mình
Trên ngàn sóng dữ vô tình
Mạng người như thể chỉ mành treo chuông
Lắc lư giữa trùng dương bát ngát
Chiếc thuyền con trôi giạt về đâu?
Tự do / cõi chết, bến nào?
Ra đi là đã tin vào rủi / may
Những tàu buôn vẫn hay qua lại
Chuyên chở hàng giữa Thái Bình Dương
Có tàu còn chút tình thương
Vớt người ra khỏi cuối đường tử vong
Nhưng có ghe lại không trọn vẹn
Lúc cặp tàu lại bể tan tành
Đàn bà con nít trôi nhanh
Giữa lòng biển dữ thôi đành bỏ thân
Có ghe mắc san hô cả tháng
Không thức ăn nước uống, rét căm
Từng người bỏ xác biển xanh
Quê nhà trông ngóng, biệt tăm bóng người
“Thuyền nhân” tên gọi một thời
Chìm sâu đáy biển để rồi lãng quên...
Trần Thụ Ân
(11/2022)