Ngày đó, Tokyo
Bước xuống Tokyo trời lạnh căm
Nỗi nhớ quê hương đến âm thầm
Cho tay vào túi tìm hơi ấm
Mười ngón xa dần, lạnh xuống chân
Lên xe khép cửa đêm mở ra
Lấp ló đuổi theo bóng trăng ngà
Chia tay hôm trước sao còn đến?
Nhắc nhở gì thêm? Hỡi quê nhà?
Lách luồn đường xá chạy vào Đông
Xe lăn cuốn gió lạnh vô lòng
Hai bên nhà cửa đi ngược hướng
Hướng đó cuối trời, đất vẫn Xuân
Cư xá lặng im chẳng tiếng chào
Trằn trọc nằm, đếm lá lao xao
Nghe như đâu đó vài âm lạ
Ichi, ni, san vút lên cao
Bình minh gõ cửa nhẹ bên song
Những ngón tay thuôn, đẹp, trắng ngần
Mở mắt nhìn ra: Tuyết! Tuyết! Tuyết!
Lời chào sơ ngộ gửi thinh không
Phù Tang đón khách từ phương xa
Trải thảm khắp trời đất bao la
Cỏ cây áo mới còn trắng xóa
Chân trần in dấu cõi ta bà
Trần Thụ Ân
(24/02/2016, 46 năm sau)
Gửi ý kiến của bạn