Ra khơi
Gió vẫn không ngừng tiếng thở than,
Từng chiếc lá rơi, sắc đỏ, vàng.
Xuân, hạ qua đi, thành dĩ vãng,
Lòng nhớ quê hương vẫn ngập tràn…
Vườn sau phất phới bóng cờ vàng,
Hồn thiêng sông núi vẫn chứa chan.
Bao giớ tiếng gió còn ai oán,
Còn dấu trong tim cảnh bẽ bàng …
Cửa nát, nhà tan chỉ một ngày,
Quê hương, vận nước đã chuyển xoay.
Chưa thua sao phải buông tay súng?
Miền Nam khóc hận kể từ đây…
Thôi nhé từ nay, nhớ lấy ngày,
Ba mươi tháng Tư phận chẳng may.
Lên tàu giã biệt, bao luyến tiếc,
Kẻ ở người đi phúc phận này…
Khi tàu tách bến, ai đứng đó?
Mãnh lực nào ngăn bước tự do?
Đôi ngả chia ly, bao sầu nhớ,
Giọt buồn tay vẫy, tàu ra khơi…
Tuệ Kiên
Gửi ý kiến của bạn