TƯƠNG GIANG VÃN TƯỞNG - 湘江晚想
Cảm hứng sang Hán thi, từ bài thơ “SÔNG TƯƠNG NỖI NHỚ MUỘN MÀNG” của Phùng Quân:
SÔNG TƯƠNG NỖI NHỚ MUỘN MÀNG
Bây giờ anh cũng đang ở cuối sông Tương
Dòng sông Tâm Tưởng
Vẫn âm thầm chảy lặng lờ trong ký ức anh
Em phương đó
Vẫn đầu nguồn thu muộn
Lặng lẽ rừng phong
Em vẫn một lối về
Chiều xuống chim rừng xa tiếng hót
Tương tư em thả vội lá phong vàng
Đợi tương phùng thôi thắp nến
Em về…
Anh hát lời vô ngôn.
PHÙNG QUÂN
Hán thi:
TƯƠNG GIANG VÃN TƯỞNG - 湘江晚想
Tương giang đầu tâm tưởng
湘 江 頭 心 想
Nhữ thị xứ đăng trình
汝 是 處 登 程
Phong lâm sầu tịch mịch
楓 林 愁 寂 寞
Lạc diệp đáo vô tình.
落 葉 到 無 情
NGUYỄN TIẾN DŨNG
Dịch nghĩa:
Anh tâm tưởng nhớ em đầu sông Tương
Em phương đó đi về
Rừng phong buồn lặng lẽ
Lá vàng rơi vô tình.
Chuyển âm:
Nhớ em từ cuối sông Tương,
Em về phương đó, còn thương anh cùng.
Rừng phong thả lá lạnh lùng,
Con chim thôi hót, muôn trùng nhớ ai.
Tương phùng ngày ấy xa vời,
Tương tư anh hát đôi lời vô ngôn.