LỜI CHÚ NHIỆM MẦU - Thanh Thái

26 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 103753)


LỜI CHÚ NHIỆM MẦU


 

 tara_3-content Theo Đại thừa Phật giáo thì mỗi thời khóa lễ đều có tụng Chú. Chú theo tiếng Phạn gọi là Đà Ra Ni, tiếng Trung Hoa là Tổng trì, tiếng Việt là Chân ngôn hay Thần chú.


 Chú là những câu niệm bí mật, linh diệu, huyền vi của chư Phật để hộ trì cho người tu học khỏi bị sự tác hại của ác thú độc trùng, cùng tránh khỏi tai ương hoạn nạn. Vì lời niệm tối mật, người thường không thể hiểu nổi nên không có diễn nghĩa, và khi tụng chú thì vẫn tụng theo âm tiếng Phạn, nên ta thường gọi các câu chú là “mật chú”.


 Tại các khóa lễ đều có tụng chú Đại Bi, hoặc các bài chú trong Thập Chú như Tiêu Tai Cát Tường Thần chú, Phật Mẫu Chuẩn Đề Thần chú, Dược Sư Quán Đảnh chân ngôn, Vãng Sinh Tịnh Độ Đà Ra Ni v.v..


 Mỗi bài chú đều có ý nghĩa thâm diệu, Chư Tổ dạy người trì chú cứ chuyên tâm, đặt hết lòng tin mà trì tụng, sẽ tự nhiên cảm được sự linh ứng kỳ diệu, trừ người tâm không thành, chí không thiện mà sinh lòng nghi hoặc thì mới không thấy được sự hiệu nghiệm.


 Trong các khóa lễ, dù là lễ truyền giới, lễ cầu an hay cầu siêu, Chú Đại Bi, bài chú thật linh nghiệm thù thắng của Bồ Tát Quán Thế Âm, bao giờ cũng tụng trước tiên, rồi sau đó mới tới các bài chú khác.


 Trong phạm vi bài này, người viết xin được kể hai truyện linh ứng Chú Đại Bi và linh ứng Chú Vãng Sinh mà chính người viết đã được ân phước cảm nhận.


 

1- Linh ứng Chú Đại Bi


Theo kinh Đại Bi Tâm Đà Ra Ni do Phật Học Viện Quốc Tế xuất bản, thì Đức Phật Thiên Quang Vương Tịnh Trụ Như Lai nói ra môn Quảng Đại Viên Mãn Đại Bi Tâm Đà Ra Ni, và ngài đã trao truyền cho Bồ Tát Quan Thế Âm.


Bồ Tát liền từ chỗ ngồi đứng dậy, sửa y phục nghiêm chỉnh, chắp tay hướng về Phật mà thưa rằng:


“Bạch Đức Thế Tôn, con được trao truyền thần chú Đại Bi Tâm Đà Ra Ni, con nguyện xin cho chúng sanh tụng thần chú Đại Bi được an vui, trừ tất cả bịnh, được sống lâu, được giầu có, được diệt tất cả các nghiệp ác tội nặng, được xa lìa chướng nạn, được tăng trưởng tất cả các công đức của pháp lành, được thành tựu tất cả các thiện căn, được tiêu tan tất cả sự sợ hãi, được mau đầy đủ tất cả những mong cầu. Cúi xin Đức Thế Tôn từ bi doãn hứa.”

(Kinh Đại Bi Tâm Đà Ra Ni, trang 80)



Bấy nhiêu lời vô cùng quý báu mà Bồ Tát Quan Thế Âm thưa thỉnh với Đức Thế Tôn, cho ta cảm thấy sự nhiệm mầu thù thắng của Thần Chú Đại Bi, và cũng nhờ vậy mà đám Phật tử chúng tôi ngày 29-8-2005 đã hiển nhiên cảm nhận được sự linh ứng diệu kỳ của bài chú Đại Bi.



Ngày 24-8-2005 tôi tháp tùng phái đoàn chùa Quan Âm sang tỉnh Biloxi, tiểu bang Mississipi dự lễ khánh thành chùa Vạn Đức. Tới nơi chúng tôi được thu xếp ở tại một khách sạn của một Phật tử bên đó. Khách sạn đó ở ngay trước bãi biển, nên 5 giờ sáng hôm sau chúng tôi rủ nhau ra ngắm bình minh trên biển. Gió biển lâng lâng, sóng biển rì rào, xa xa vài cánh buồm trắng ẩn hiện nhấp nhô sau làn nắng sớm khiến phong cảnh nơi đây càng thêm tươi mát.


Thế rồi hàng ngày chúng tôi được xe của chùa sáng sáng đón về chùa lễ Phật, tụng kinh và thọ trai. Chùa cũng không xa biển, phong cảnh u nhã tĩnh mịch nên chúng tôi thì thầm bảo nhau:


“Ai bảo đi tu là khổ?

Tu nơi đây sướng lắm chứ!

Gió biển lâng lâng, sóng biển rì rào,

Cảnh đẹp như tranh.”



Chúng tôi đến đây tối 24, tính nghỉ thong thả hai ngày 25 và 26 để đi chơi xem phong cảnh, tới 27 thì sang chùa giúp đỡ mọi việc vì hôm sau 28-8-2005 là ngày khánh thành chùa. Nào ngờ sáng 26-8 có tin bão, sang ngày 27 gió có mạnh hơn nhưng không khí vẫn tươi mát nhẹ nhàng nên mọi dân cư ở đó vẫn có vẻ bình thản, chúng tôi cũng … vui theo.



Sáng chủ nhật 28 ngày đại lễ, Phật tử các nơi kéo về tụ tập tại sân chùa đông đảo, nắng vẫn chan hòa, gió nhè nhẹ thổi. Lễ khánh thành bắt đầu lúc 9 giờ sáng, 12 giờ lễ tất, các Thầy lui về tăng phòng nghỉ, Phật tử tản mác ra về, ngoài sân trong chùa đều đã thu dọn sạch sẽ thì bỗng gió nổi lên và có tin bão lớn tới số 5, trận bão lớn nhất từ mấy chục năm nay đang tiến đến.


Vị trưởng ban tổ chức vào thưa với Hòa Thượng xin nên đi lánh bão, nhưng rồi đi đến đâu cũng thấy những trường học thấp nhỏ nên Hòa Thượng và tất cả đều đồng ý trở về chùa quây quần nơi chánh điện dưới chân Phật với niềm tin tuyệt đối nơi Đức Thế Tôn và sự che chở của Phật Bà Quan Âm.


Đêm chủ nhật trôi qua êm ả, nhưng từ sáng sớm thứ hai 29-8 thì mưa bắt đầu nặng hạt, gió nổi lên mạnh hơn rồi bỗng mưa đổ xuống như trút. Sân chùa lênh láng nước, cây cối bắt đầu nghiêng ngả theo gió từng cơn. Mọi người vội khiêng bàn lên chánh điện, xếp hành lý lên, phòng nước dâng cao, nào ngờ chỉ một loáng nước đã lên tới nền chùa, nước lên nhanh quá đã ngập mắt cá chân, rồi tới bụng chân. Cơ nguy đến nơi, thế là mấy người khỏe mạnh vội vàng kéo chiếc thang kê lên bàn, trèo lên mở cái cửa nhỏ thông lên trần, rồi kêu mọi người trèo lên đó. Mới đầu chúng tôi còn do dự, nhưng thấy nước lên nhanh quá, ai nấy vội vàng run rẩy trèo lên từng bậc thang để lên trần nhà.


Thế là từ sáng ngày 29-8 tôi đã cùng với hơn 30 đạo hữu cùng chư vị Hòa Thượng, Đại Đức Tăng có dễ đến hơn 40 người, suốt từ 8 giờ sáng đến 2 giờ chiều, run rẩy trú ngụ trên nền trần nhà chùa Vạn Đức vì tất cả Thầy trò chúng tôi đang ở trong cơn hồng thủy. Thầy trò chúng tôi đang bị chìm vào trận bão Katrina, trận bão số 5 lớn nhất từ mấy chục năm qua. Bên ngoài gió rít từng cơn, trong chùa nước cứ dâng lên, nước dâng lên tới nửa người, rồi tới quá đầu người, rồi gần tới trần. Gió cứ tiếp tục thét gào, nước cứ tiếp tục dâng lên, nếu lên đến trần nhà thì chắc chắn trần phải xụp, thế là Thầy trò chúng tôi sẽ rơi xuống nước mà chết chìm hết!


Trước cái chết kề bên, tất cả chúng tôi chỉ còn biết tụng Chú Đại Bi với lòng thiết tha cầu nguyện xin Mẹ Hiền cứu độ. Suốt từ 8 giờ sáng đến 2 giờ chiều chúng tôi như mê, như đắm chìm trong lời cầu nguyện, như an trú trong lời Mẹ Hiền với niềm hi vọng “tụng Chú Đại Bi được xa lìa chướng nạn, được tiêu tan tất cả mọi sợ hãi.”


Bỗng có tiếng kêu lớn: “Ôi, Thầy ơi, các bác ơi, nước rút xuống rồi.”


Tôi bàng hoàng tưởng như mình đang mơ: “Nước xuống thật sao? Có thật không? Ngoài trời mưa vẫn rơi, gió vẫn giật từng cơn mà sao nước xuống được?” Mà nước xuống thật rồi kìa! Thật là có phép lạ! Mẹ Hiền ơi, Mẹ đã cứu chúng con thật rồi! Mẹ đã cảm ứng lời kêu cầu của chúng con. Mẹ đã chứng cho lời trì tụng thần Chú Đại Bi của chúng con. Mẹ đã đưa chúng con từ cõi chết trở về.



Con cúi đầu lậy tạ ơn cứu tử của Mẹ Hiền Quan Thế Âm.


Lậy Đức Bồ Tát Quan Thế Âm, thần chú Đại Bi của Ngài thật là thù thắng linh nghiệm.


Lậy Đức Bồ Tát Quan Thế Âm, con xin cung kính lậy tạ sự linh ứng kỳ diệu của Chú Đại Bi.


 

2. Linh ứng Chú Vãng Sinh.


 Bài Chú Vãnh Sinh được trích từ kinh Bạt Nhất Thế Nghiệp Chướng Căn Bản Đắc Sinh Tịnh Độ Đà Ra Ni. Tụng chú này tức là diệt các tội nặng ngũ nghịch, thập ác và báng pháp. Tụng chú này là ủng hộ không cho các oan hồn nhiễu hại, được yên ổn vãng sanh, được diện kiến Đức Phật A Di Đà. Chú vãng sanh công năng thật huyền diệu, nhưng cũng thật là bí mật, đúng với danh xưng “mật chú”, khó mà cảm nhận được sự hiển linh của lời chú này.


 Năm 2005 tôi có một người em bị bệnh nặng được đưa lên chữa tại bệnh viện Stanford. Sau thời gian chữa trị tại bệnh viện, em tôi được xuất viện. Được xuất viện nhưng không phải là về nhà, mà phải ở lại trong 3 tháng tại một căn chung cư thuê ngay trong khuôn viên bệnh viện để hàng ngày phải có mặt tại bệnh viện cho Bác sĩ theo dõi tình trạng, và với một điều kiện là phải có một thân nhân luôn túc trực bên cạnh. Thế là anh chị em chúng tôi phải chia nhau mỗi người một thời gian đến ở coi người bệnh. Tôi đã nghỉ hưu nên xin nhận coi 2 tuần lễ. Căn phòng thuê là một căn nhà nhỏ ở lầu 3, có phòng khách phòng ăn và phòng ngủ, nhưng muốn cho người bệnh được yên tĩnh, tôi ngủ ngoài phòng khách trên ghế sofa. Hai tối đầu tôi ngủ êm dễ chịu, bỗng tối thứ ba vừa đặt mình xuống, tắt đèn một chút, còn đang mơ màng chưa ngủ thì chợt thấy rất đông người đi từ xa tới. Tôi chợt nghĩ như có đám biểu tình, song giật mình ngay mà nhớ ra là mình đang ở lầu 3, làm sao có đông người đi như vậy được. Tôi hơi sợ, vội niệm Phật, từ từ đám người dãn dần ra, như tản bớt đi, nhưng vẫn còn thấp thoáng. Tôi bèn tụng chú vãng sinh, 1,2, 3, 4, 5 lần thì hết hẳn không còn một bóng nào nữa.


 Tuy có linh nghiệm nhưng tôi vẫn chưa dám nghĩ là bài chú vãng sinh đã giúp cho các bóng đen tan biến. Nhưng rồi một lần nữa tôi lại được thấy sự linh ứng của thần chú vãng sinh, một lần nữa tôi phải tin là quả thật có âm có dương, và bài chú vãng sinh quả thật là kỳ diệu.


 

 Cách đây khoảng 2 năm tôi có theo một khóa tu học tại một nơi cách xa thành phố chừng hai tiếng đồng hồ lái xe. Khóa học bắt đầu từ trưa thứ Năm tới trưa Chủ Nhật, tức là 2 ngày 2 đêm. Nơi tu học là một trung tâm rất rộng lớn bao gồm hai tòa nhà, một nơi gồm các phòng rộng rãi có đầy đủ tiện nghi để các khóa sinh ở, và ăn uống. Xa xa là tòa nhà thứ hai có một sảnh đường rộng làm nơi tu học. Sau khi ghi tên đóng tiền, chúng tôi bọn 4 người được chia ở một căn phòng rộng rãi, giường nệm sạch sẽ, cửa kính bao quanh nhìn ra xa chỉ thấy toàn đồng trống mênh mông. Ổn định xong nơi ở, chúng tôi hối hả băng qua một lối đi rộng khá xa để sang bên sảnh đường làm lễ. Chiều về ăn tối xong, ai nấy đều mệt nhoài, vội vàng thu xếp đi ngủ vì ngày mai, thứ sáu khóa lễ bắt đầu từ 5 giờ sáng.


 Bốn giờ sáng hôm sau chuông báo thức reo, chúng tôi hớn hở gọi nhau dậy sửa soạn đi sang sảnh đường. Ra khỏi phòng gió lạnh căm căm, tuy vậy đã thấy đông đảo các bạn “đồng tu” túm năm tụm ba hăng hái lên đường tu học. Thế rồi suốt ngày thứ sáu, từ 5 giờ sáng cho tới tối, trừ hai lần nghỉ ăn, chúng tôi bận rộn liên tiếp, nào theo khóa lễ, nghe giảng, thiền hành, nào nghe thuyết pháp, tuy rất vui nhưng khi về đến phòng là chúng tôi… mệt bở hơi tai, nên bảo nhau đi ngủ sớm lấy sức ngày mai vừa theo khóa học, vừ lo sửa soạn lễ… mãn khóa.


 Đèn trong phòng vừa tắt, vừa đặt mình nằm xuống, tôi còn đang suy nghĩ đến buổi học ngày mai, thì chợt thấy có mấy bóng đen đi lại quanh phòng, rồi thấy thêm mấy bóng đen to lớn mặc toàn đen đi ra xa rồi lại trở vào. Cả người tôi như lặng đi, mắt nhìn mà chân tay như tê cứng, thì chợt một bóng đen to cúi xuống nhìn vào mặt tôi. Tôi chợt tỉnh vội đọc theo thói quen “Nam Mô A Di Đa bà dạ, đa tha già đa dạ đa điệt gia tha…” rồi nhớ ra là mình đang tụng chú vãng sinh. Thế là tôi tụng liên tiếp không ngừng “A di rị đô bà tỳ, A di rị đa tất đam bà tỳ..” rồi cứ thế tôi đọc không ngừng, 1 lần, 2 lần, rồi 3-4-5 bao nhiêu tôi cũng không nhớ, tới khi mở mắt ra thì không còn bóng nào nữa. Yên tâm tôi ngủ thiếp đi cho tới chuông báo thức reo mới tỉnh dậy.


 Sáng ngày ra tôi cứ nghĩ đến cảnh tượng đêm qua, nhưng không dám nói cho mấy đạo hữu cùng phòng vì họ còn nhỏ tuổi hơn tôi, không muốn làm mấy cô ấy sợ. 


 

 Hôm sau thứ bẩy, ngày thứ hai của khóa học mà cũng là ngày cuối, thời khóa biểu học vẫn như ngày trước, nhưng thêm mục văn nghệ mãn khóa nữa nên ai nấy đều có vẻ bận rộn thêm. Và buổi tối sau giờ học, sau màn trình diễn văn nghệ, chúng tôi về phòng khá khuya, nên ai nấy vội vàng thu xếp hành lý, rồi tắt đèn ngủ sớm để sáng mai ra về.


 

 Đêm thứ bẩy thật êm ả, tôi đang mơ màng nghe tiếng thở đều đều của mấy cô bạn nhỏ nằm giường bên thì bỗng lại thấy có nhiều bóng trắng ẩn hiện, họ đến khá đông, nhẹ nhàng quanh quẩn chung quanh phòng, có bóng như mặc áo sơ mi trắng, có bóng như mặc nguyên bộ đồ tây, tôi hiểu ra rằng… họ đã đến thăm. Tôi không thấy sợ như tối hôm qua nữa, bình tĩnh tụng chú vãng sinh và thầm khấn nguyện cho họ được siêu sinh tịnh độ. Kỳ này tôi chỉ tụng có ba lần thì các vị ấy… đã ra về hết. Tôi yên tâm ngủ đến sáng.


 

 Vì là đêm cuối tôi mới kể cho mấy cô nghe chuyện có… khách đến thăm mình hai đêm liền. Có thể họ là những oan hồn quanh quẩn nơi đây, thấy người lạ nên họ đến thăm, may mắn tôi đã có chút kinh nghiệm nên bình tĩnh trì tụng chú vãng sinh giúp họ được siêu thoát, đúng theo ý nghĩa của sự trì tụng chú vãng sinh:


 “Tụng chú vãng sinh tức là diệt các tội nặng ngũ nghịch, thập ác và báng pháp, là ủng hộ không cho các oan hồn nhiễu hại, là được yên ổn vãng sinh, được diện kiến Đức Phật A Di Đà.”

 


 Qua lần thoát chết trong trận bão Katrina, qua mấy lần thấy những bóng đen bóng trắng ẩn hiện mà lần nào cũng vì tụng Chú Vãng Sinh mà thấy được sự linh ứng nhiệm mầu, tôi không biết nói gì hơn là thành kính tin nhận lời người xưa “Có cầu có ứng” quả thật không sai, và cúi đầu kính cẩn hết lòng tin sự linh nghiệm kỳ diệu của các lời chú.


 

Thanh Thái



Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
hoa_cuc