Ta tự hỏi nếu ta là cát bụi, Sao trong lòng lại ôm lắm ước mơ? Chưa khởi động để tháng chờ, năm đợi, Cho tương lai vẫn phủ bóng sương mờ.
Khi đất nước vẫn ngập chìm khốn khó, Dân nước nghèo đang sống cảnh lao nô. Làm công nhân do ngoại kiều làm chủ, Trong xưởng máy, nóng, lạnh đâu ai ngờ.
Sống cơ cực, ngày hai buổi đi, về, Đôi khi cũng bị chủ nhân khó dễ. Vì nghiệp đoàn, không bao giờ được có, Để bênh vực người cô thế bần hàn.
Bị chèn ép, bóc lột… thật dã man, Kham không nổi thì ở nhà tự nghỉ. Ta biết mình, chỉ là thân cát bụi, Đâu giúp gì trong cõi tạm ta bà.
Hạt cát là ta, vẫn còn Phật tánh, Khuyến tấn mọi người trì niệm hồng danh. Tín, nguyện, hạnh, cầu vãng sanh Tịnh độ, Ngày Đạo thành, cứu độ hết quần sanh…
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.