BÊN TRỜI HIU QUẠNH
Người chọn trời Tây ta đành không
Sông Seine mai mốt sẽ quen dòng
Từ đây đất khách con đường rộng
Chẳng lẽ đi về bàn tay không ?!
Người chọn trời Tây ta trời Đông
Sông Seine con nước có đôi dòng ?
Từ nay xa cách muôn trùng sóng
Đường tàu ở lại vẫn song song ...
Người tận trời Tây ta trời Đông
Sông Seine đâu nước chảy đôi dòng
Lỡ bước nên ta đành phận mỏng
Lâu rồi ai có nhớ hay không ?
Người ở trời Tây ta thì không
Sông Seine con nước vẫn muôn trùng
Trăng theo ly khách soi tìm bóng
Dòng đời bao ngả quá mung lung !
Người ở trời Tây ta thì không
Sông Seine nay đã hẳn yên lòng
Đôi khi ai nhắc thời hoa mộng
Ta viết bài thơ để nhớ mong.
PHÙNG QUÂN
* Ký ức buổi tiễn đưa bạn bè định cư sang Pháp, dạo mùa Hạ 1975,
tại phi trường Haneda Tokyo Nhật Bản.
Vài lời mạn bàn:
Bài thơ của Phùng Quân viết nhân cuộc hội ngộ ở Paris cùng bức tranh vẽ cây cầu Mirabeau làm tôi không khỏi nhớ đến một ngày mùa xuân trước đây đã từng đứng trên cây cầu bắc ngang dòng sông Seine, nghe bài thơ của Guillaume Apollinaire nói về một cuộc tình dang dở trên cây cầu Mirabeau. Bài thơ bất hủ đã khiến cây cầu này trở thành nổi tiếng, khiến người đến Paris không khỏi cảm thấy bâng khuâng mỗi khi bước qua những cây cầu sông Seine. Xin tạm dịch bài thơ này như sau:
Bên cầu Mirabeau
Dưới cầu Mirabeau giòng sông Seine nước chẩy
Và chuyện tình mình
Nếu có gợi nhớ lại
Chỉ thấy niềm vui liền nỗi đau
Đêm đến, chuông điểm tiếng giờ qua
Ngày trôi đi, tôi vẫn còn đây
Tay trong tay, ta hãy mặt đối mặt
Trong vòng tay xiết chặt, ở dưới cầu
Những đợt sóng đi qua còn thấy mãi
Hững hờ trôi đi trong vô tận.
Đêm đến, chuông điểm tiếng giờ qua
Ngày trôi đi, tôi vẫn còn đây
Tình yêu qua đi
Như nước chảy qua cầu
Tình yêu qua đi
Để thấy đời trôi qua sao quá chậm
Và niềm hi vọng sao quá bẽ bàng
Đêm đến, chuông điểm tiếng giờ qua
Ngày trôi đi, tôi vẫn còn đây
Ngày qua đi, rồi tuần qua đi mãi
Mang quá khứ xa xôi và những cuộc tình
Đi vào hư vô không trở lại
Dưới cầu Mirabeau giòng sông Seine nước chảy
Ngọc Bảo phóng dịch
Le pont Mirabeau
Sous le pont Mirabeau coule la Seine
Et nos amours
Faut-il qu'il m'en souvienne
La joie venait toujours après la peine.
Vienne la nuit sonne l'heure
Les jours s'en vont je demeure
Les mains dans les mains restons face à face
Tandis que sous
Le pont de nos bras passe
Des éternels regards l'onde si lasse
Vienne la nuit sonne l'heure
Les jours s'en vont je demeure
L'amour s'en va comme cette eau courante
L'amour s'en va
Comme la vie est lente
Et comme l'Espérance est violente
Vienne la nuit sonne l'heure
Les jours s'en vont je demeure
Passent les jours et passent les semaines
Ni temps passé
Ni les amours reviennent
Sous le pont Mirabeau coule la Seine
Guillaume Apollinaire
Và như thế cuộc đời trôi...vô định
Có lẽ thế...cuộc đời là hư không
Thơ và Ý đều như mây bay từng ngày...
Mây của Trời ...nên gió đã mang đi
Cam Thành mùa tháng Sáu...2018