vết mổ
buổi tối cắt tôi ra thành nhiều khúc
nối lại bằng những trằn trọc, đớn đau
vết mổ ngón chân trò chuyện suốt canh thâu
nhắc nhở tôi rằng mình đang sống
vết mổ núp sau những vòng băng trắng
hay nhiều lời nên miệng bị vá kín những đường kim
cố vỗ về những hạt máu chảy về tim
tôi thức giấc thấy mình rất mới
vết mổ nối hai khúc xương lạc lối
làm thẳng hàng ngón chân cái xéo xiên
rồi hôm nào bước xuống cõi bình yên
tôi để lại dấu chân người ngay thẳng
the surgical cut
the night severed me into pieces
connected by tossing and turning from pain
the surgical cut chitchatted with me throughout the night
reminding me that I am alive
the surgical cut hides behind white layers of gauze
so talkative was this mouth that it was fully stitched
though it still tried to comfort blood cells flowing back to the heart
I woke up feeling refreshed
the surgical cut connected two bones that went astray
straightening a terribly bent toe
some day, when walking down to a peaceful place
I must leave a footprint, now of a straight and narrow path
Trần Thụ Ân