CÕI MỘNG DU
Một sớm mùa đông
Về qua khu vườn màu xám
Thăm lại người con gái võ vàng
Nhìn lại những khuôn mặt mất trí đầy mưu toan
Họ mưu toan điều gì thực tình không ai biết
Mà dẫu biết thì cũng chẳng ích gì
Khi thế giới còn quay cuồng
Bao triệu nỗi oan khiên
Chắc nghĩ rằng tôi cũng là một kẻ điên
Nên vẫy tay cười đồng lõa
Bước đến cuối hành lang
Bên người con gái ngồi yên tóc xõa
Tôi hỏi thăm nàng chuyện tình xưa thuở đó
Người con gái ngơ ngác lắc đầu
Rồi trả lời thật nhỏ:
“Con tàu xanh bây giờ đã trở về thành phố!”
Tôi bàng hoàng gật đầu đồng ý
Vì chợt nhớ ra mình...
Cũng vừa mới đến từ ngoại ô.
PHÙNG QUÂN
1974
Gửi ý kiến của bạn