Gió,
đổi một bàn tay mới
vén tóc người rồi biến mất đi đâu
dễ gì chạy trốn được sao
còn dấu vết cuối đường lá đổ
Nắng,
trở mình buổi trưa nóng hổi
rát da người mà chưa thấy hả hê vui
và khi cơn giận không nguôi
rừng bốc lửa cháy bừng lòng sân hận
Mưa,
rưng rưng mắt người hay giận
cùng mềm lòng đất đá thuở hồng hoang
cố bào mòn bao đỉnh núi hiên ngang
thân thiết mặc áo rừng dầy cho trái đất
Mây,
cuối ngày quay về nhà tất bật
(trời tối rồi, chim cũng ngủ mất từ lâu)
một đôi lần lạc đường lẩn quẩn trên cao
bay qua lại tóc vầng trăng trắng xóa
Trần Thụ Ân
9/2013
Gửi ý kiến của bạn