TRĂNG 16
Chiều rơi, trăng vàng lả lơi
Chiều rơi, em đến bên đời!
Tóc em bay trên khóe miệng cười
Áo vàng hoa cúc nhìn tôi ngỡ ngàng!
Chiều rơi, con mắt mơ màng
Còn đâu vạt nắng tơ vàng hỡi em?
Bầu trời lóng lánh sao đêm
Tôi ơi! chớ vội để quên nụ cười
Trăng vàng mười sáu em ơi!
Cho tôi gởi ánh sao trời về em
Long lanh đôi mắt nhung huyền
Tôi ngồi gẩy khúc trăng lên đầu mùa
Tơ đàn theo gió thoảng đưa
Gẩy lên cung bậc cho vừa nhớ nhung
Đàn lòng mê khúc thang âm
Trăng ơi sáng cả vườn hồng cho em
Đêm nay trăng dãi bên thềm
Áo phai nhật nguyệt tơ mềm ủ vai
Đôi bờ dòng tóc chia hai
Em khoe áo mỏng dép hài cong cong
Trăng vàng tỏa sáng không trung
Để tôi ngồi hát nhạc lòng du dương
Đường tơ là những cung thương
Tôi ru em ngủ nghê thường là đây
Em ơi! Trăng ủ hồn đầy!
Cho tôi ôm cả vòng tay dịu hiền
Trăng rằm mười sáu uyên nguyên
Cho tôi sống lại thần tiên thuở nào
Xuân Mai
Gửi ý kiến của bạn