nắng còn hồng từng giọt ướp trong tim
mở mắt dậy: bầu trời hình chữ nhật
vài cọng mây treo lủng lẳng bên song
con chim nào chọc tức hót ngoài sân
tiếng lanh lảnh chẳng nể nang hàng xóm
nướng một lát cho chín vàng con mộng
thêm chút nhàn nên nhẹ hẫng tay chân
bước yểu điệu xuống vườn chơi với lá
gió thổi mời nhờ hơi cỏ đưa tin
con sâu xoắn mấy vòng quay lính quýnh
bởi em thơm mùi ngái ngủ bình minh
buổi sáng thức, nói cười trên đá sỏi
rổn rảng nhờ mặt đất quá ham vui
em bật hát mớ ý thơ vừa tới
rồi tình cờ nào đó thoáng qua thôi
trời vẫn thắm một bầu xanh của tuổi
nắng còn hồng từng giọt ướp trong tim
em ở đâu mà trời nắng đi tìm
trưa đứng đợi biết bao lần lóng ngóng
chưa lóng lánh chiều đã nghiêng thành bóng
nhỏ khúc buồn rũ rượi tiếng ai ngâm
lỡ lầm nghe lòng thổn thức nẩy mầm
em choáng váng vẫy tay thời thơ dại
đêm mở cửa thế cho ngày uể oải
thả trăng vào thắp sáng nóc nhà sao
gọi thiên nhiên về trò chuyện lao xao
“Ru em giấc thật nồng! Nhe đời sống”
Trần Thụ Ân