KHI MƯA TRỞ MÌNH VÀI SỢI RỐI - Trần Thụ Ân

22 Tháng Bảy 201312:00 SA(Xem: 69436)

rain_0-content

 

 

khi mưa trở mình vài sợi rối

 

khi mùa mới về chơi lá đỏ

gương mặt em đầy đặn một vầng trăng

chẳng đâu xa ở những chiếc răng

gió thánh thót vỗ về khúc hát

khi nắng khép vừa vòng bóng mát

bước chân người dậy một đường hoa

nở thêm lần thiếu nữ kiêu sa

đất đã chín chưa lần vun xới

khi mưa trở mình vài sợi rối

xoắn lấy nhau tìm hơi ấm sau cùng

nhạt nhòa dần sau khung kính hơi sương

em vô ý bắt bóng mình ngóng đợi

khi đứng tuổi mặt đất thường giận dỗi

kéo nếp nhăn lên đồi núi chập chùng

rồi dịu lòng xuống biển rộng mênh mông

em lui tới nối hai đầu cảm xúc

khi cánh én liệng bầu trời vẩn đục

mây pha màu sặc sỡ nồng mùi xuân

nối cầu vồng cho khoảng cách được gần

em nhón gót thử mấy lần tay vói

khi buổi sáng ôm vào lòng buổi tối

mở ra ngày trống rỗng thật bình yên

em lặng chìm cùng với nỗi niềm riêng

và từ đó được món quà xưa cũ

 

Trần Thụ Ân

(7/2013)


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thieu_nu_ngam_hoa_sen