Tín tâm
Mùa Thu vừa qua đây,
Lá đã rơi rụng đầy.
Mặt hồ cứ lặng lẽ,
In bóng trăng hao gầy.
Thu vàng lá tung bay,
Người, lúc tỉnh, khi say.
Vạn pháp luôn thường đổi,
Như hết đêm, đến ngày.
Thu hết, Đông lại về,
Tuyết rơi phủ sơn khê.
Trắng xóa miền hoang lạnh,
Thương ai dạ não nề.
Hàng triệu năm dâu bể,
Bao kiếp người lê thê.
Bây giờ mới tỉnh ngộ,
Tín tâm biết nẻo về.
Tuệ Kiên
Gửi ý kiến của bạn