Đường vào chân như
Một phương cơm no, áo ấm,
Một phương từng bữa gian truân.
Phải chăng nghiệp chướng xoay vần,
Chúng sinh sao mãi trầm luân hỡi trời?
Người đua đòi chạy theo vật chất,
Người lại thường trầm lắng tâm linh.
Ước mong cuộc sống an bình,
Ngán thay dâu bể, phù sinh thế nào.
Một trăm năm tưởng đâu sống trọn,
Có ngờ đâu yểu mệnh, chết non.
Có người lo lắng gầy mòn,
Lao tâm, khổ trí héo hon một mình.
Vì vọng tưởng như mây che trời,
Đêm với ngày, chiếu sáng xa xôi.
Bởi ta còn trong tăm tối,
Vô minh nên mãi lăn trôi, luân hồi!
Đôi mắt ta nhìn đời như thật,
Đâu có ngờ, tất cả chiêm bao.
Vâng lời Phật đã truyền trao,
Tu mau chuyển nghiệp, đường vào chân như...
Tuệ Kiên
Gửi ý kiến của bạn