Xin giã biệt
Xin giã biệt những ngày mưa, tháng nắng,
Những ưu phiền từng trĩu nặng đôi vai.
Đành quên hết những chiều xưa hoen nắng,
Tiếng chim rộn ràng trong buổi sớm mai.
Xin giã biệt lúc tuổi hồng thơ dại,
Thuở xa xưa ngày hai buổi tới trường.
Quên bốn mùa luân phiên vào quá khứ,
Gặp bạn bè nghe nỗi nhó quê hương.
Quên ngày nao tôi khăn gói lên đường,
Phút biệt ly… Sài Gòn quá bi thương.
Tàu xa bến, lòng rưng rưng hố thẳm,
Từng con tàu rẽ sóng vượt trùng dương…
Thế là hết, nỗi buồn tràn dâng mãi,
Xin giã từ cả quá khứ, tương lai.
Kẻ tha hương nhìn mây nước quan hoài,
Mong cặp bến tự do trên xứ lạ…
Hơn nửa đời đã bao lần vấp ngã,
Lại đứng lên cho chân cứng, đá mềm
Vượt trở ngại cùng hiền thê bước tới.
Đường đi lên ngời sáng ánh bình minh
Xin giã biệt nỗi ưu tư khắc khoải,
Tuổi cao niên chẳng mộng ước ngày mai.
Sống trong hiện tại gắng công thực hiện,
Nguyện từng ngày quẳng gánh, nhẹ bờ vai…
Tuệ Kiên