Dân đứng lên
Sao thương quá tiếng chim hót, bình minh
Sao thương quá tiếng cu gáy, hoàng hôn
Khi chiều tới, đêm tàn, ngày mới sang
Cuộc sống êm đềm, ruộng đồng bát ngát lúa vàng
Và tôi yêu tiếng dân tôi, đầy tình người mộc mạc
Yêu những giai điệu buồn, những bản nhạc dân ca
Từ ngày cộng sản về tàn phá quê hương
Còn gì đâu! Bao ước mơ, tan thành khói sương
Tháng tư gẫy súng, người di tản buồn
Tình hoài hương sao mãi vấn vương
Ôi đau thương! Nước mắt đã chảy nhiều rồi
Tỉnh cơn mê, chỉ đành nuốt lệ mà thôi…
Giờ này, trên quê hương như dầu sôi, lửa bỏng
Dân xuống đường với ước vọng tự do
Hơn bốn mươi năm khát khao đợi chờ
Đã phải lúc, dân đứng lên như nước vỡ bờ…
Tuệ Kiên
Gửi ý kiến của bạn