của em thời xưa đó
rãi xuống lòng em những tiếng cười
của ngày xưa cũ mắt rong chơi
của chân liến thoắng bên ghềnh thác
của tóc bay theo gió gọi mời
đưa cánh tay đêm níu kéo trời
vài vì sao lạc chẳng buồn rơi
có khi trên đó trăng quên lặn
thả xuống mặt em mấy nốt ruồi
từ nắng bình minh vỡ tiếng ca
bầy chim mở rộng cánh trời xa
bay qua ký ức vừa hâm nóng
có thấy lòng em nở đóa hoa?
vẫn đám mây mơn trớn núi rừng
vỗ từng chiếc lá đỉnh trời rung
rừng cây đứng chung vai to nhỏ
em đứng nhìn lòng dạ dửng dưng
mặt đất rồi ra đã đổi thay
dòng sông uốn khúc chảy qua ngày
chở rong rêu một lần ra biển
em cũng về tắm gội thơ ngây
hàng cây đứng lặng im che nắng
ôm ấp bóng em suốt con đường
lá khô quấn quít tà áo trắng
có bao giờ nói tiếng yêu đương?
Trần Thụ Ân (11/2016)
Gửi ý kiến của bạn