Đừng để lạc đường
Ai ơi chớ uổng một đời,
Quy y, giữ giới cho rơi trái sầu.
Chúng ta cùng khởi bước đầu,
Trì kinh, niệm Phật, hiểu sâu đạo mầu.
Trăm năm trong cõi biển dâu,
Đắng cay nhiều nỗi, tìm đâu an bình?
Làm sao thoát khỏi vô minh?
Tư duy mới thấy tử sinh vô thường.
Chúng sinh quyến thuộc mười phương,
Là con chư Phật lên đường dấn thân.
Ta đi từng bước thăng trầm,
Hướng về cực lạc, mau hân nguyện về.
Xa xưa bến cũ, bờ mê,
Vô minh nên đã đi về uổng công.
Tái sinh vào chốn bụi hồng,
Tang thương mới rõ sắc không thế nào.
Thảnh thơi ngày tháng tiêu dao,
Tương dưa qua bữa dạt dào tình thương.
Nhớ đi đừng để lạc đường,
Di Đà nhớ niệm, Tây phương nhớ về…
Tuệ Kiên
Gửi ý kiến của bạn