MỘT THOÁNG QUA NHANH - Nhuện Hùng

18 Tháng Mười Một 20237:38 CH(Xem: 247)
Biển NH


Một Thoáng Qua Nhanh

Nhuận Hùng

Cali- phố Việt ngày nay, bỗng nhiên thời tiết có khác thường hơn hẳn mọi khi, nhưng chuyện ấy chẳng mấy ai quan tâm…Nắng – mưa- nóng - lạnh là bệnh trên trời, trần gian không thể cưỡng cầu được đâu…! Nhưng ngược lại, cơm - áo gạo - tiền, ai ai cũng phải lao theo hàng đầu. Đó là mạnh huyết sống còn thế nhân. Khiến cho hằng hằng – triệu triệu con dân phải cần, không riêng gì miền Nam Cali tỵ nạn mà cả toàn cầu cũng thế thôi...! Mấy ai có tâm trạng chi chi, mà nghĩ đến chuyện viễn vong…quá khứ -hay tương lai chi chi mệt óc, hiện tại vẫn là đây, “giải quyết bao tử đầu tiên…? Ngược lại…! Sau đó còn lại chuyện gì sẽ tính tiếp…Nếu là trà dư –tửu hậu, dư giờ tán ngẫu, bàn chuyện thế sự…nào là trên trời–dưới đất, đạn – bom cùng hỏa tiển tầm ngắn – tầm dài, xuyên lục địa, F..này hoặc F..nọ hay là máy bay không người lái…xe tăng lội nước, xe tăng khạc lửa… không biết bao nhiêu trận chiến đã xảy ra. Hiện tại thời sự - chiến sự (hot) nhất là chiến trường Nga và Ukraine đã xung đột quyết liệt hơn một năm qua, nhưng chưa đến hồi kết? Ai là kẻ dẫn đầu cuộc chiến, ai là người tang tóc đầy máu lệ, khiến cho triệu triệu người nằm xuống. Lầu đài dinh thự trở thành bãi tha ma…! Cũng tại nơi đó các cường quốc mượn làm sân chơi để thi thố vũ lực của mình, trên dãi đất Đông Âu, người mà lãnh nhiều hậu quả bi thương nhất là ai??? Chắc hẳn quý vị cũng đã biết…Đó là dân tộc Ukraine…..Nhưng nói cho cùng vì đâu mà có chiến tranh như thế.

Chúng ta, từ từ suy nghiệm rồi cũng sẽ ra đáp án. Câu trả lời chính xác nhất đó là (lòng tham vô độ…) Bởi vì, các cường quốc ngồi im thì quá buồn tẻ…! Chẳng lẽ, ngồi ngắm cảnh nước hồ mùa Thu trong veo… Cho nên đành dùng tài năng chế tạo ra vũ khí, xong rồi để làm gì??? Buộc phải đem ra đấu trường mà thi thố tài năng….Cuối cùng, ai là người thiệt hại nhất có phải là người dân vô tội không? Hỡi quý vị!!! Có phải thế không??? Rốt lại, đề tài này mà bàn hoài chẳng bao giờ hết….!

Nhưng tôi lại chạnh lòng nhìn lên bầu trời Cali, thật ảm đạm quá chừng, mây đen cứ vây bủa liên tục mấy ngày liền, không có tia nắng nào ấm áp cả, khí trời thì lành lạnh, lá chưa vàng mà vẫn rơi lả tả..! Chợt đến- chợt đi, à thì ra là tháng Tư Đen đã sắp đến rồi quý vị ạ!

Nghĩ đến đó, lòng tôi lại chùng xuống, dĩ nhiên bao nhiêu ký ức, lại cuồn cuộn quay về trong tôi… Thật ra, sự kiện hoang tàn đổ nát ấy do chiến tranh mà ra…đã in đậm trong đầu óc tuổi thơ, nói cho cùng nhiều lứa tuổi trải qua lịch sử chiến tranh của miền Nam Việt Nam thời bấy giờ, tức trước năm bảy lăm là dấu mốc khó phai mờ…Mỗi khi tôi tình cờ nghe, các bác lớn tuổi trò chuyện về cuộc đời binh nghiệp, không bác nào quên đi những chi tiết nhỏ nhặt trong từng trận chiến, nào là: Mùa Hè đỏ lửa…địa danh Quảng Trị - Thừa Thiên -An Lộc – Bình Long – Kontum…Trận chiến cuối cùng, bi thảm nhất là cuộc triệt thoái cao nguyên…Liên tỉnh lộ 7 B. Cuộc di tản đầy máu và nước mắt, không thể tưởng tượng được, là người ngoài cuộc không thể hiểu tường tận. Nếu ai đã từng chạy giặc trong thời chiến loạn nơi đoạn đường liên tỉnh lộ 7 từ Pleiku về Tuy Hòa, bằng con đường (tử lộ) hướng Phú Bổn thì sẽ hiểu như thế nào? Nếu quý vị nào cần biết chi tiết về (đoạn đường tử lộ liên tỉnh lộ 7 B) dẫn đến sụp đổ cả miền Nam Việt Nam thì tìm anh (google) sẽ rõ…!

Bây giờ, lịch sử đã qua trang, thời gian cũng đã gần nửa thế kỷ rồi. Sự kiện ấy là bi thảm nhất trong các trận chiến, chết chóc một cách oan uổng tánh mạng người dân lúc đó còn thua cả cỏ và rác hiện nay….(trách ai, ai trách mà trách ai…) Vì sao dân miền Nam nhất là dân miền núi phải lãnh lấy những hậu quả nặng nề như thế….! (Chiến tranh ơi hỡi chiến tranh….!) Còn bây giờ chiến tranh Đông Âu thì sao???

Nghiệp quả của mỗi dân tộc tuy có khác nhau, nhưng cái chết tang thương, nát thịt vì bom - vì đạn đều giống nhau? Hằng năm, đến tháng Tư Đen tôi thành tâm thắp lên ngọn nến tâm hương trong lòng, hầu cầu nguyện Tam Bảo nương nhờ oai lực – thần lực Chư Phật mười phương cứu độ những vong hồn, uổng tử của các chiến sĩ cũng như hàng chục ngàn quân – dân tại những nơi trận chiến đã xảy ra trên các miền vùng của Việt Nam trong thời chiến loạn sớm siêu thoát…!

Bởi vậy, hình ảnh ấy mỗi năm càng thêm đậm nét, các bác tuổi càng cao thì sức khỏe càng yếu đi. Các bậc cha – anh một thời hiên ngang trên sa trường, dù là thành hay bại trong các trận chiến nay cũng đã trở thành người thiên cổ, cả hai bên thuận – nghịch không miễn trừ được (đại sự- sinh và tử) Đó là điều tất yếu của cuộc sống, nếu không có chiến tranh thì cũng phải tuân theo định luật …sinh dĩ nhiên ắt có tử….! Việc gì đã qua thì nên xóa hết hẳn đi, đừng để vướng bận trong não bộ nữa, nói thì dễ nhưng có mấy ai muốn tẩy não của mình đi, phải không các bạn trẻ ạ! “Đúng thế, dự kiện ấy…” đã được đưa vào “A lại da thức” hồi nào chúng ta không hay được. Đó gọi là tạng thức nói nôm na theo ngôn từ trong Giáo Lý Phật Đà, xóa hẳn (nó) thật là không dễ chút nào. Vẫn biết “xả bỏ những ký ức xa xưa” “đó” chỉ là cách một cách nói thuận miệng, suông chiều, chính là lừa dối bản thân của mình phải không các bạn trẻ ạ! Quá khứ, không có thì hiện tại ra sao??? Tương lai thì chưa đến, quá khứ (tốt hay xấu, ác hay thiện…) Ai cũng đều hiểu rõ cả, một khi hoàn cảnh quá bi đát thì quá khứ càng đậm nét, nếu như chúng ta có cuộc sống bình thường thì quá khứ dễ bị phai mờ ít ai nhớ đến..!

Nhưng cũng có nhiều sự kiện buộc chúng ta phải nhớ mãi mãi suốt đời, không chỉ riêng một người mà còn nhiều người hay cả quốc gia, dân tộc của họ nữa. Trước mắt chúng ta thấy sự kiện chiến tranh hơn một năm qua giữa Nga và Ukraine xảy ra. Thử hỏi, nếu vài ba mươi năm sau nếu ai còn sống trong trận chiến ở Ukraine thì họ sẽ nghĩ sao? Chắc lúc đó họ còn nhớ rõ từng chi tiết hơn cả chúng ta, trong trận chiến tranh (Quốc - Cộng) năm bảy lăm…! Nỗi kinh hoàng và sợ hãi hơn cả chúng ta trăm ngàn lần. Vậy thì điều gì đáng nhớ và điều gì để đáng quên, chúng ta cũng biết rõ không cần ai giải thích.

Ba mươi, tháng Tư còn gọi là tháng Tư Đen, vì ngày đó là ngày tang tóc, không ai có thể chối từ được. Là con dân sống tại miền Nam Việt Nam, ngoại trừ những hàng hậu bối sanh sau năm bảy lăm, không biết về lịch sử cha – anh như thế nào. Riêng tôi cũng nghĩ vậy, nhưng còn không biết có bao nhiêu người Việt đang sinh sống khắp nơi ở hải ngoại. Hễ hằng năm tháng Tư đến là họ nhớ ngay, đây là dấu mốc “lịch sử bi thảm, đau thương miền Nam Việt Nam, mãi mãi sẽ không bao giờ quên”. Nói đến Tháng Tư Đen năm nay đã tròn 48 năm kể từ khi miền Nam Việt Nam bị Cộng Sản cưỡng chiếm. Một thể chế Tự Do, trên một dãi đất thân thương miền Nam Việt Nam bị bức tử, những hậu hoạn, những thương đau ấy do đâu mà ra? Có phải chăng là cuộc chiến chênh lệch, vì các cường quốc lớn định đoạt hay không? Những uất ức của quân, dân miền Nam VN trên bàn cờ chính trị do các cường quốc lèo lái, vì lợi nhuận cho chính họ gây ra. Thật là đau buồn cho các nước nhược tiểu không đủ sức tự chủ, lo cho dân tộc mình...!

Con thuyền miền Nam Việt Nam bị chìm bức tử trong chiến loạn, cũng vì bé cổ thấp họng không thể cầu cứu đến thiên đình được. Để rồi dẫn đến cảnh nước mất nhà tan, tha phương nơi xứ người. Bao nhiêu tủi nhục khốn cùng cho đến bao giờ mới xóa được.

Tôi vẫn hiểu “Oan oan tương báo…” Những đau khổ - mất mát của người dân lành không thể nào diễn bày cho hết được. Trong thi ca có câu: “đoạn trường…ai có qua cầu mới hay”(Nguyễn Du). Cảnh nhà tan -cửa nát, không biết bao nhiêu quân, dân, cán, chính Miền Nam Việt Nam bị Cộng Sản- Bắc Việt bắt bớ giam cầm tù, đày đọa nơi rừng
thiêng nước độc hành hạ cho đến kiệt sức. Giam người không có bản án, vậy các bạn trẻ nghĩ sao đây ? Thắng thua là việc của binh gia, nhưng kẻ thua không phải là hèn nhát…(Vì trong thế…) buộc phải như thế! Ở đây, muốn nói rằng “tình người” cùng chung màu da, cùng nòi giống, mà đối với (chúng) lại không có, Cộng Sản áp chế chính sách nhốt người không bản án. Chỉ đưa ra chỉ thị là:
-Cấp úy mang theo mười ngày ăn, với quần không nói ngày về. -Cấp tá trở lên một tháng cùng với quần áo.
-Cấp tướng thì không nói là bao nhiêu, nhưng rốt lại là không có bản án, chỉ đưa đi “tù’ gọi là học tập cải tạo sĩ quan ít nhất là trên ba năm hay sáu năm hoặc mười năm hay nhiều hơn nữa tùy theo Cộng Sản giam giữ. Chủ trương chỉ muốn cho “bọn tù” kiệt quệ mới thôi, đày đọa bằng cách bóp chặt bao tử, còn nhiều việc nữa không thể nào kể cho xiết được…! Giấy bút cũng đã ghi lại quá nhiều rồi….!

Hỡi những bạn trẻ yêu quý của tôi đang sống ở Miền Nam Việt Nam, sanh ra và lớn lên sau năm 1975 chắc có lẽ chẳng biết gì về cuộc chiến chinh đầy khói lửa thời đương đại vào những năm 54 cho đến 75 cuộc chiến tàn khốc trên đất nước Việt Nam. Nếu các bạn trẻ có còn yêu quê hương nước Việt dành chút ít thời giờ để nghĩ tưởng đến dòng lịch sử cha ông của chúng ta hãy lên “google…” tìm hiểu kỹ vì sao các bậc trưởng thượng, ông cha anh mình, đã hy sinh anh dũng như thế nào?

Để có ngày hôm nay mình được sống an ổn trên đất nước tự do mệnh danh là Hiệp Chủng Quốc vì sao và lại vì sao???
Chắc có lẽ quý vị, thường đi chùa nghe quý thầy giảng cũng thừa hiểu và thừa biết trong giáo lý Phật Đà, quý bậc Tôn Đức có ghi câu: “Không truy tìm quá khứ, không mong cầu tương lai, hiện tại là đây…!” Đúng, điều đó là không sai cả. Nhưng ai ai, cũng có thể hiểu và biết, chúng ta là người Việt tỵ nạn Cộng Sản, dù gì đi nữa (trăm năm hay ngàn năm) về sau đi nữa vẫn là người Việt rời khỏi nước đi tìm Tự Do, đánh đổi bằng mạng sống trên chiếc thuyền nan bé nhỏ vượt trùng dương đến vùng đất xa lạ sinh sống gọi là tỵ nạn Cộng Sản. Bởi vậy, có ai dám nhận quê người làm quê hương yêu dấu của mình đâu ạ!

Dù con cháu mình sinh ra lớn lên tại vùng đất đó, ăn học có bằng cấp cao làm đến ông này hay bà nọ cũng chỉ là sống nhờ ở tạm trên đất khách quê người. Vậy các bậc phụ huynh đã cao niên chẳn tuổi rồi cũng nên nhắc nhở hàng hậu bối, con cháu rằng: “Mình còn có quê cha, đất tổ, mang dòng máu con rồng cháu tiên…Đinh – Lê- Lý- Trần - Lê…!”  Ở bên kia bờ biển Thái Bình Dương là dãi đất thân thương của dân tộc mình đó.

Một mầu đen Tháng Tư tang tóc năm Bảy Lăm, không thể phai nhòa được, tôi cứ ngỡ là nó mới vừa xảy ra ngày hôm qua. Nhưng hỡi ơi! Đã 48 năm trôi qua rồi nhỉ! Chúng ta không ai mà không thể quên được những biến cố, thương đau đã xảy ra sau năm 1975 cả. Hiện giờ đã có nhiều người về bên kia thế giới, nhưng họ vẫn ôm theo buồn tủi, hận sầu, những nỗi tù đày tàn bạo do đảng Cộng Sản Việt Nam gây ra, không biết bao nhiêu giấy bút diễn tả cho hết được. Đã vậy, người còn ở lại sống khắp nơi trên xứ lạ quê người, họ mãi bận lo cuộc sống hằng ngày cơm áo gạo tiền…! Nhưng trong tâm khảm họ cũng không thể nào quên đi những dã man, tàn bạo của chủ nghĩa vô nhân đạo như thế…!

Sau 1975 những nhà tù khổ sai không bản án, được mọc lên khắp đất nước, nhiều hơn cả trường học. Cán bộ Cộng Đảng gói bọc trong danh từ mỹ miều là: “học tập – cải tạo” hầu che mắt thế giới bên ngoài. Mặc khác chúng đưa dân đi vùng kinh tế mới, bao gồm là những thành phần thuộc vợ con của chính quyền Miền Nam, Cộng Sản gọi là “ngụy quân, ngụy quyền” không cho con cái của họ đi học. Chúng chỉ xét theo lý lịch mà thôi. Chủ trương xóa sạch những gì thuộc chế độ Cộng Hòa để lại, chúng tức là “Cộng Sản” chỉ muốn áp dụng chính sách “ngu dân” mà thôi, chuyện không thể nghĩ bàn…Là thế đó!

Đứng trên bình diện khách quan, chúng ta nhìn thấy ngay…! Cộng đảng Việt Nam đang nắm quyền trong tay từ Bắc cho đến miền Nam, không một ai được tự do ngôn luận hoặc từ ý nghĩ cho đến việc làm, nhất nhất chỉ có đảng mà thôi. Bởi vậy, chúng ta cũng biết trước được Cộng đảng cưỡng chiếm dãy đất thân thương của Miền Nam, nhưng chúng không thể chiếm được trái tim của hằng triệu người dân miền Nam Việt Nam.
“Thượng bất chánh thì hạ sẽ tất loạn” (trên nói một đàng - dưới làm đàng khác, có ngày chúng cũng tan theo mây khói)

Bởi thế, sau năm 1975 có cả triệu người bỏ nước ra đi thà làm mồi cho cá còn hơn sống trong vòng kìm hãm của chế độ Cộng Sản. Nhắc đến những chuỗi ngày sau tháng Tư Đen của miền Nam Việt Nam thì thật là dài lê thê, ai ai cũng là chứng nhân của lịch sử, và còn cả một tập hồi ký đau thương để gối đầu giường. Không có nước biển nào rửa sạch những vết nhơ bẩn ấy. Chỉ có ghi vào lịch sử ngàn đời để lại cho con cháu mà thôi! Tuy tôi là người ra khỏi nhà thế tục, không còn vướng trong vòng xoáy đảo điên tranh dành quyền lực hay mang hận thù chi nữa! Nhưng tôi cũng không thể thờ ơ! được, đất nước Việt Nam đang ngã nghiêng bên bờ vực thẩm, Trung Cộng (bọn Tàu đỏ) đang lăm le nuốt trọn đất mẹ thân thương của chúng ta, bằng mọi thủ đoạn, dưới mọi hình thức...! Chúng ta bây giờ phải làm gì đây???

Tóm lại, câu chuyện tháng Tư Đen còn dài nhưng tạm ngừng nơi đây, xin mượn dòng thơ ngắn kết thúc bài viết:
“….Hỡi những trái tim, những tấm lòng
Cơ trời vận nước buổi suy vong
Hãy xin gìn giữ niềm trung nghĩa
Đừng để ngàn sau hổ giống dòng
Đừng để tàn phai nét đẹp xưa
Của trang thanh sử, dẫu giao mùa
Chao ơi! từ đó cơn hồng thủy
Bao kẻ xuôi dòng theo gió mưa!
Nhìn những lòng thay những nắng phai
Mà tim thổn thức nhịp u hoài
Mà đau mà xót niềm hưng phế

Thương bóng Loa Thành, thương Ức Trai!
Giọt lệ đôi phen đã ngỡ ngàng
Khi người đổi bến, kẻ sang ngang
Thịnh suy mới rõ lòng trung nghĩa
Mới thấy vàng thau thật rõ ràng!
Dốc thẳm, đường chênh vắng bóng người
Âm thầm chiến sĩ bước đơn côi
Con thuyền chính nghĩa, lòng son sắt
Xin chớ phong ba mãi dập vùi!
Mấy chục năm dài vẫn đợi mong
Đợi anh góp sức, chị chung lòng
Đứng lên trừ hết loài gian ác
Để trả cho tròn nợ núi sông
Rồi sẽ bình minh rực Tháng Tư
Quê hương nhất định hết lao tù
Cờ Vàng tô thắm khung trời Việt
Tổ quốc vinh quang, sạch bóng thù.
(thơ -Ngô Minh Hằng)

Lại thêm điều nữa tôi cũng xin mong mỏi và nhắc nhở các thế hệ trẻ Việt Nam lớn lên và sống tại hải ngoại. Nếu các bạn đã có bản lãnh của mình chứng tỏ khả năng thành công trong học vấn, tính bền bỉ, khả năng thích ứng của mình, hoặc trong quân đội, trong các ngành nghề…Trong khi xây dựng cuộc đời trên quốc gia hùng mạnh đã đón nhận bạn và gia đình, thì hãy giữ vững trong tim mình một hình ảnh đất nước Việt Nam thân thương. Trong khi chờ ngày bạn có thể trở về mảnh đất nhỏ của quê mẹ Việt Nam và cảm thấy tim mình rung động như một kẻ trở về đứng trước ngôi nhà mình đã sinh ra. Các bạn sẽ sống lại những buổi sáng sương mù tại Đà Lạt, những buổi chiều mưa xa tại Sài Gòn. Các bạn sẽ có dịp thả hồn đi trên Quốc lộ 1, con đường ngày xưa, dọc theo những bãi biển một màu xanh thăm thẳm bên bờ cát trắng tinh, và nhìn bên kia đường nắng chiều rải một màu vàng tươi trên hàng cây ở lưng đồi dãy Trường Sơn, những hàng thông thẳng tấp trên vùng núi cao nguyên đất đỏ của ngày nào. Các bạn trẻ sẽ đứng trên chiếc phà băng qua sông Cửu Long, để cảm thấy gió thổi rào rạt trên mặt phảng phất mùi lúa chín thơm trong ngày gặt hái. Lúc ấy các bạn trẻ sẽ thấy quê hương Việt Nam mình là viên ngọc chiếu sáng trong vùng trời Châu.

Mong lắm thay!!! Hẹn sẽ có một ngày Tháng Tư huy hoàng vàng rực đến với các bạn trẻ trên mảnh đất thân thương, thành phố diễm kiều mang tên Sài Gòn chính hiệu Việt Nam, không còn cộng sản, nắm quyền. Đó cũng là một thoáng qua nhanh…! Giấc mơ ấy bao giờ sẽ thành???

Cali, Tháng Tư Đen
Ngày 7/4/2023
Nhuận Hùng
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
hoa_cuc