tản mạn cùng trái đất
đập vỡ mấy giấc mơ
tìm không ra trí nhớ
giận đời xưa quên thở
bất tỉnh giữa rừng thơ
thôi không hát tình ca
lời không quen chỗ lạ
em không quen chung chạ
sao ôm ấp đời ta ?
một sớm mai bật dậy
vác mặt trời lên vai
đi tìm cây ăn trái
lạc đường chơi với mây
đồng lõa cùng trái đất
bẻ cong mọi sự thật
từ dòng sông bật khóc
đến ngọn núi cười ngất
ẩn nấp trong tai ương
đùa giởn với vô thường
tương lai luôn đổi hướng
nơi nào là con đường
thú rừng chạy ngơ ngác
chim muông bay dáo dác
cây lá khua xào xạc
mặt đất nằm hóng mát
trở lại hay ra đi
chỉ lời nói thầm thì
dấu trong đầu thật kỹ
mặt người đâu biết gì
bước chân chia không gian
thành mấy vùng tản mạn
em vào nơi hào nhoáng
ta lạc góc hoang đàng
bỏ trống khoảng ước mơ
mặc cuộc đời úp mở
thả trôi lòng lo sợ
cởi trói nỗi nghi ngờ
lỡ hứa cùng loài người
đi gieo rắc nụ cười
qua tuốt miền nhiệt đới
là tới cửa lòng tôi
Trần Thụ Ân