(Một số bài chọn lọc từ tập thơ “Trăng Ngủ Trên Mây”, thi sĩ Thanh Trí Cao)
Trăng ngủ trong mây
Thương dĩ vãng bụi trần hội tụ
Uống sương mù rong ruổi nghìn thu
Vàn sao rụng bởi nhiều mơ mộng
Tìm được gì sau bước chu du
Nếu không đến đường về vô nghĩa
Mấy lần đi sao hãy còn đi
Bao lâu nữa nhận mình lữ khách
Để không còn đối diện tử thi
Rồi những lúc hoa tàn trên áo
Hoàng hôn buồn quá khứ vùi sâu
Một lần tỉnh suối nguồn giao cảm
Hiện hữu nào cũng rất nhiệm mầu
Từ tác ý nghìn muôn sắc thái
Thịt da nào cũng rướm thương đau
Sao không nghĩ mình là tất cả
Cùng cỏ cây làm kiếp thi hào
Những ước mơ vùn vụt dâng cao
Giòng sông nào chuyên chở biết bao
Trong hư vô âm thanh còn đó
Hãy tìm về chớ hẹn kiếp sau
Ai đã thấy đời cần quên lãng
Vì uống nhiều chất liệu đắng cay
Tìm trốn chạy hẳn đời thêm khổ
Hãy tin rằng: Trăng ngủ trong mây.
Hương Thiền
Thương chi cát bụi ánh mắt mờ
Nhớ gì tạc tượng bóng hình thơ
Điệp khúc đưa ai vào đất mộng
Nhẹ nhàng âm điệu kết mành tơ
Tơ dệt không gian tình thắm thiết
Lưng đồi cánh hạc nét đan thanh
Vườn mộng trăng soi hồn non nước
Khách cuối chân trời mắt long lanh
Ai về cuối nẻo đường thiên lý
Chôn vùi ngọc bích giữa hồn thu
Tiếng gió đong đưa « tình lụa trắng »
Nửa hồn say ngủ, nửa vân du
Thu về ai đếm lá vàng bay
Xa xăm biêng biếc ánh trăng gầy
Liễu rũ ven bờ in bóng nước
Tình người nghĩa cử mãi còn đây
Ai về thăm lại “Chân Diện Mục”
Sáo diều ve vãn khúc tình thiêng
Vách đá cheo leo hồn tuyết trắng
Cuối đường ngôn ngữ ngát hương thiền
Chân tâm tỏ bầy
Ta ngồi tâm vắng lặng
Không mộng ở tương lai
Không tìm lại quá khứ
Nuối tiếc chi tàn phai
Ta ngồi tâm tự tại
Không một cũng không hai
Đóa hoa không phiền muộn
Nguồn thiền tự triển khai
Chân không vốn mầu nhiệm
Niết Bản thể yên vui
Tâm bình hòa vũ trụ
Thuyển đời đi êm xuôi
Ta ngồi yên tịch mịch
Biển lặng trăng lung linh
Vô minh bừng tỉnh giấc
Tiếng suối tụng Tâm Kinh
Bước chân về lững thững
Người đến tựa áng mây
Tình thương thầy chỉ lối
Chân tâm con tỏ bầy
Kính lạy Đức Từ Phụ
Người rất giầu yêu thương
Niềm tin con dâng trọn
Phập Pháp khắp mười phương
Huyền Diệu
Vô tình thật, cơ hồ sóng biển
Vòng tay êm không ý mộng mơ
Thân va chạm hững hờ tình tự
Hợp rồi tan từng lớp sương mờ
Biển gào thét cho đời ru ngủ
Cánh hải âu hòa lẫn bóng người
Đâu vết tích của ngày chìm lặng
Nét mơ hồ rung chuyển ngàn khơi
Đôi mắt dại thơ ngây huyền diệu
Nét thiên thần chôn dấu ngọc ngà
Vài ngôn ngữ vô tư thuần hậu
Bước ngoan hiền trong ánh dương tà
Phút tư lự hằn sâu vết tích
Lũ chim buồn rời rạc dần xa
Ngày vội vã ánh hồng le lói
Biển quên buồn từng bước đi qua
Ai thu hẹp bao la đáy mắt
Cuối chân trời những tưởng huy hoàng
Nơi miên viễn lời ca sống động
Nước xóa mờ từng vết chim hoang.
Hương trà
Người đã đến, mặt trời xuất hiện
Chân tôi quỳ vạn hữu lặng yên
Tâm khép kín hồng trần say ngủ
Mặc gió về lay động trăng nghiêng
Nửa bước vội tôi tìm tri kỷ
Lá vàng rơi trải kín lối mòn
Tôi tin tưởng am tường hiện hữu
Lũ chim về hót ở đầu non
Lời chúc tụng mây trôi bình thản
Hoa yêu đời hồng thắm sắc hương
Hạt ngôn ngữ bao lần vay mượn
Ai vội cười, để những tiếc thương
Đường tiếp nối thôi gềnh sỏi đá
Dù ở đây hay dặm trường xa
Từng viễn ảnh mang đầy hứa hẹn
Tia nắng hồng sưởi ấm hương trà
Vết tích mòn ghi dấu châu thân
Giọt buồn vui cuộc sống bấy lần
Thiên ký ức có gì đáng nhớ
Còn chi hơn một kiếp thanh bần
Tôi trở lại quỳ trong yên lặng
Khép kín mi chiêm ngưỡng dung nhan
Hình hài cũ chuyển mình trong sáng
Muôn sắc hương tỏa ánh hào quang.
Thêm Chi ?!
Lung linh bờ mộng bóng trăng gầy
Bồng bềnh mây bạc lối hạc bay
Cõi ấy xuân về mai vàng rực
Chân dung ai vẽ tuổi thơ ngây
Quê hương khao khát thoát lưu đầy
Nhưng rồi ong bướm lại bủa vây
Chủ nghĩa mị dân bán hồn nước
Bầy tôi chia lợi chúng cuồng quay
Còn gì hương sắc của mênh mông
Bán đi bán lại chết tuổi hồng
Có kẻ khóc thầm cái thân phận
Đầu thai lầm lỡ kiếp long đong
Nỗi buồn khơi lại kiếp xa xưa
Non cao một thuở ý không vừa
Rời cõi mông mênh về với mẹ
Để cười, để khóc kiếp đong đưa
Ly tao thành quách bởi chiến chinh
Còn đây phong cách lộ chân hình
Đại sự chôn vùi trong giấc ngủ
Niềm đau quặn thắt bước điêu linh
Lặng thinh
Giọt phiền não xuyên qua tâm thức
Thời gian dài đốt cháy mênh mang
Ta tự hỏi tại sao như thế
Rồi bỗng dưng nó hóa mây ngàn
Ta và nó là hai hay một
Lúc có, không tự thể là chi
Từ đâu đến nơi nào trụ xứ
Ta muốn hiểu nguồn gốc của mi
Bông hoa dại cho đời hương sắc
Đối tượng nào chợt thấy yêu thương
Từng sức sống sợi dây rung cảm
Nơi đây còn quyện chút dư hương
Một cơn gió vô tư không hẹn
Đến mang đi rung cảm vô thường
Nó biến thể cơ hồ mây bạc
Tâm tình nồng cho một quê hương
Một đôi lúc cảm thương trái đất
Cưu mang nhiều sinh vật, cỏ, cây
Những chất xám chứa đầy tệ hại
Nghiệp chất chồng thù oán trả vay
Hỡi trái đất, biết buồn không nhỉ
Đời nhiễm ô thời đại văn minh
Sức có hạn vật nào cũng thế
Đẹp vô cùng hình ảnh lặng thinh
Chứng tích
Ta nắm chắc những gì chẳng phải mộng
Hỏi thời gian biên giới hẳn không còn
Tường đá cũ rêu phong mòn ảnh tượng
Đổ vỡ này nào khác lúc vàng son
Thiên sử cổ hương quê vẫn còn đấy
Người hãy về tìm lại những phút giây
Đến rồi đi cơ hồ sương mây khói
Vó ngựa nào chứng tích vẫn còn đây
Vi Trần
Bay đi đến từ đâu
Là gì cũng ngàn sau
Giọt nắng vờn ánh sáng
Vi trần vút lên cao
Bay đi đến từ đâu
Ở đây có bao lâu
Cuộc đời là như thế
Ngủ vùi trên hạt châu
Thời gian đã đi qua
Đền đài và cỏ hoa
Con người và muôn vật
Đến rồi lại cách xa
Đi theo gió mười phương
Bềnh bồng trong sắc hương
Lung linh trong giọt nắng
Nơi nào là quê hương
Nơi nào là quê hương
Nơi nào là thân thương
Nơi nào ta từng đến
Vui buồn như mù sương
Nhớ mẹ
Bàn tay êm ái, đôi bàn tay
Lòng thương của mẹ hiện tròn đầy
Hồng thắm đôi môi hiền ánh mắt
Nụ hôn sưởi ấm giấc ngủ say
Thời gian mài miệt tóc hoa râm
Thương con kỳ vọng mẹ âm thầm
Gầy guộc đôi tay mờ ánh mắt
Mẹ là thực thể của tháng năm
Nhắm mắt lại tìm sâu dĩ vãng
Tìm những gì đời mẹ đảm đang
Yêu thương con, mẹ quên tất cả
Khổ đong đầy, nhẹ tiếng thở than
Chắp tay lên hãy chắp tay lên
Và nhủ lòng đừng bao giờ quên
Đóa hoa hồng cài trên tim áo
Để hiểu rằng tình mẹ mông mênh
Thanh Trí Cao