VỌNG CỐ NHÂN
Phất cao tay áo rộng
Rót rượu hỏi người xưa
Điểm trang còn đứng vọng
Thu qua đã mấy mùa
Kiều nữ, nhớ kiều nữ
U uẩn vầng trăng lu
Ngựa Hồ quên lối cũ
Bắc phong sầu vi vu
Vô ngôn cùng ngọn cỏ
Vô úy trái tim mù
Vô minh hồn cháy đỏ
Không hay tình thiên thu
Một hôm về đỉnh núi
Mây trắng, đâu quê nhà ?
Kiều nữ khóc, kiều nữ !
Sương mờ che châu sa.
PHÙNG QUÂN
Gửi ý kiến của bạn