
Đọc Cổ Thi
Đã thấy chưa em, chuyển gió mùa
Xuân tình gây từ thoáng men thơ
Hồn xưa kề cạnh, thơm giòng chữ
Hương tỏa ngàn năm dịu đến giờ
Gác hạc còn in bờ bãi
Vũ Bến Tầm non nỉ tiếng lau thưa
Đào Nguyên bút để lưu ngàn ước
Lý Bạch hòa trăng, rượu, hải hồ
Bạc mệnh tiếc thương nàng họ Đạm
Khúc đàn vang hận mãi thiên thu
Sầu len ngọn cỏ ngoài biên ải
Chăn gối phòng loan lạnh giấc thù
Đã có trời thu một nóc cao
Ngày thật êm, tiếng cá chân bèo
Cô đơn lữ khách bên đèo vắng
Nhớ nước, thương nhà, nặng túi đeo
Tiếng đàn huyền diệu của câu thơ
Dẫn tới vườn đào hoa đong đưa
Mắt liếc giai nhân cười yểu điệu
Chẳng kề vai, sóng cũng trào bờ
Thật lạ, biển tình gom mấy chữ
Hận lòng cô đọng một vài câu
Ngàn vàng cung quách rồi mây khói
Thơ mãi lưu truyền vạn thuở sau
Thôi kệ những ngày toan tính lẻ
Cùng thơ qui khứ tạm xa đời
Lòng trinh rung động từng hơi gió
Xích Bích, hạc vàng, mây trắng trôi.
Phạm Thế Định
(1993)
Gửi ý kiến của bạn