Ngày hoa tuyết cũ
Em đến tự vùng Bắc phương tuyết phủ
Vào đời ta men đủ một cơn say
Tuổi hai mươi đang xanh quả hình hài
Ta cuồng nhiệt trong mối tình dị chủng
Đôi mắt rưng rưng, bước đời chập chững
Em ngập ngừng trì níu tiếng yêu đương
Những phố về khuya, lá thảm chân đường
Những công viên, những con sông vào lạnh
Em minh triết đắn đo niềm phúc hạnh
Em nghiêm trang, thánh thiện đẹp chương đài
Ngu dại nào ta mù quáng tương lai
Làm thương tổn trái tim non nương tử
Em yêu ta, đắn đo từng nét chữ
Những tờ thư, thiệp đẹp viết trao nhau
Tà Kimono rực rỡ đêm nào
Cổ cao trắng, vạn tóc mai, vai nhỏ
Vào quán vắng, trời mùa xuân sắp mở
Muôn loại giao mùa, vi vật cũng yêu
Chén rượu Sa Kê, tay rót mộng vào
Tay nâng vạt, miệng hoa cười e lệ
Nhưng ngày tháng, những dời non, lấp bể
Những quay cuồng chia vội bước đời nhau
Em đã cảm linh giây phút nghẹn ngào
Ta ân hận mãi chân trời cách biệt
Tình xưa cũ đã chôn vùi ngã nghiệt
Còn gì đâu vài cánh mỏng hoa đào
Một ngày xuân lẫn tuyết rớt vào nhau
Cảnh hoa chết đẹp hơn lần hoa nở
Em giờ đây, còn trong thơ ta tỏ
Ta giờ đây, còn lại mấy tờ thư
Mơ mộng sân ga, xe điện, sương mù
Màu hồng trắng của ngày hoa, tuyết cũ
Phạm Thế Định
Liễu đạo
Con đường dốc nhỏ ngày xưa
Komaba liễu rủ đưa trên cành
Ai còn trẻ, tóc còn xanh
Hoa đời nào, chỉ lượn vành hảo vui
Không ngờ hạt trái sầu rơi
Hai mươi năm thốt ngậm ngùi tình ngâu
Lời dù nhắn, ruột dẫu bào
Nhưng sao ai chẳng quyết trao tay đời
Cờ yêu nửa bước tiến lùi
Chốn phồn hoa, lụy giọng người thị phi...
Bước rời tình thoát nẻo mê
Nán thêm chắc hẳn ê chề đời nhau
Tim chôn dấu hận ngọt ngào
Chim ngoan đã để lồng đào trói chân
Lòng trinh lợi bám bụi trần
Lời phù vinh lấn bại phần chữ tâm
Tình chôn đáy nước tự trầm
Duyên oan thổn thức, hạt đầm đề rơi
Ngày qua, ngày lại qua rồi
Phù tang, liễu rũ tơi bời tuổi xuân
Sân trường đại học bâng khuâng
Sóng đời thay mới, lòng dâng dâng buồn
Phạm Thế Định
(1993)
Gửi ý kiến của bạn