Lá xanh chạm nắng vàng, má ửng đỏ
Buổi sáng vô công viên nghe pháp
bầy sóc lăng xăng chơi trên cỏ
con chim bay quanh tìm chỗ đáp
lá xanh chạm nắng vàng, má ửng đỏ
Tiếng kêu chíu chít giữa lòng gió
bay bổng lên không rung cành cây
vô tình đánh thức con sâu nhỏ
mở mắt, bò ra đón một ngày
Đâu biết thời gian chưa từng có
chỉ vì trái đất thích lang thang
chỉ bởi con nước mê trăng tỏ
chỉ tại mùa đông nhớ lá vàng
Buổi chiều đi ngang qua phố cổ
bước chân gõ nhẹ thăm mặt đường
nhắn viên sỏi nằm không đúng chỗ:
“chớ để nỗi đau bám vết thương!”
Buổi tối bỏ mất mình theo giấc ngủ
rồi đong đưa trên kim đồng hồ
đâu biết thời gian chưa từng có
cõi hồng trần mải miết trong mơ!
Trần Thụ Ân
(11/2024)
Gửi ý kiến của bạn