TƯỞNG ĐÃ QUÊN - thơ Tuệ Kiên

23 Tháng Tư 20238:44 CH(Xem: 497)
1975

Tưởng đã quên...

Bốn mươi tám năm, tưởng đã quên,
Nhìn về quê cũ, vẫn nhớ bền.
Chiến cuộc tang thương, rồi Quốc Hận,
Vẫn cứ như in, từng cái tên.

Những kẻ xâm lăng đốt xóm làng,
Miền Nam bao phủ một màu tang.
Tán tận lương tâm loài cộng phỉ,
Đảng dạy căm thù, máu Việt loang.

Cha già kẹt lại, rồi tự vận,
Em trai mất xác, trận An Khê.
Mẹ càng khóc nhớ ngày di tản,
Biển khổ đoanh vây đến hơi tàn...

Ba mươi tháng Tư lại về đây,
Kỷ niệm đau thương bỗng dâng đầy.
Danh tướng hào hùng, cam tuẫn tiết,
“Sĩ quan Ngụy”tù, đói từng ngày.

Vợ con nheo nhóc: kinh tế mới!
Trở về cơ cực kiếp không nhà.
Đầu đường, xó chợ, chân mỏi gối,
Lê bước xin ăn, bốn phương xa.

Cùng đường “đổi mới” dân càng khổ,
Tương lai vô vọng, chết xuống mồ.
Thanh niên lạc lối, tìm bia rượu,
Hút sách quên đời, tâm hư vô!

Quan tham cùng khắp, từ trên xuống,
Công an, cảnh sát, đứng đầy đường.
Cướp của người, cho đủ cần sa,
Xã hội đảo điên, lắm bệnh “lạ”.

Đạo đức suy đồi, mưu lừa đảo,
Gia đình tan nát, tự vẫn cao.
Hỡi ơi! Chủ nghĩa luu manh đó,

Nghĩ đến Việt Nam, lệ nghẹn ngào.

Kẻ xâm lăng, là bên thắng cuộc,
Ngạo mạn, ngông cuồng, thậm ngu si.
Vì chúng từ xưa, chuyên phá hoại,
Có đâu trí tuệ đắp xây Nhà!

Chúng sống hàng ngày theo “bản ngã”,
Như khỉ Trường Sơn ở rừng già.
Thế mà trong tay, nắm vận nước,
Ôi lũ côn đồ theo Tầu, Nga.

Làm người tị nạn quá nửa đời,
Nhớ nước, thương nòi, dạ chẳng vơi.
Mong sao nước Việt, ngày tươi sáng,
Cùng về xây lại, Việt Nam ơi!

Cho đến một hôm chợt nhận ra,
Cuộc đời biến đổi từng sát na.
Luân hồi bao kiếp ai ngồi nhớ,
Muốn được an tâm, niệm Di Đà.

Tuệ Kiên
Nhớ về ngày Quốc Hận 30 tháng Tư đen...

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thieu_nu_ngam_hoa_sen