Tiếng chuông ngày thứ bẩy
Hôm nay ngày thứ bẩy,
Mơ hồ tiếng chuông reo
Tưởng như nghe tiếng mẹ
Ngẩn ngơ buồn nao nao !
Hết rồi thứ bẩy xưa,
Rộn ràng tiếng dạ thưa
Me ơi, me có khoẻ ?
Ăn ngủ đã ngon chưa ?
Rồi mẹ kể truyện xưa
Con kể truyện bây giờ
Khóc cười theo thế sự
Buồn vui với nắng mưa.
Con tưởng mẹ sống hoài
Tưởng ngày rộng tháng dài
Cho nên con cứ hẹn
Mẹ đợi mãi đợi hoài !
Con mải sống đời con,
Quên là mẹ ngóng trông,
Quên mẹ như chiếc lá,
Gió thổi thành hư không !
Năm nay nhiều lá đỏ
Sẽ lại rụng đầy sân.
Nhưng mẹ không còn nữa
Để mộng mùa thu sang
Để mơ nắng hạ vàng
Xuân hồng khoe sắc thắm
Đông lạnh lẽo kiêu sang.
Điện thoại đã ngừng reo !
Lá đã rụng chân đèo ….
Lê Trần
Georgetown 18/3/2001
Ngày xưa khi mẹ còn sống, thứ bẩy nào tôi cũng gọi điện thoại cho bà thăm hỏi. Bà mất thì điện thoại cũng ngừng reo. Tôi khóc mẹ ... mẹ ơi! Tất cả chỉ còn là tiếng vọng.
Lê Trần
Gửi ý kiến của bạn