Chỉ còn
Chỉ còn di ảnh thôi,
Nhìn xúc động, bồi hồi.
Âm dương đành đôi ngả,
Từ đó con mồ côi.
Khi cha, mẹ khuất núi,
Đời còn có gì vui?
Vô thường về muôn lối,
Chỉ còn thương nhớ thôi.
Giờ đây con đã già,
Tóc thời gian trắng xóa.
Cuốn trôi bao kiếp người,
Như bèo dạt, mây qua...
Con cài hoa hồng trắng,
Mùa lễ hội Vu Lan.
Đời người bao cay đắng,
Nước mắt mãi dâng tràn...
Trì tụng Kinh D Đà,
Niệm Phật báo Tứ ân.
Cầu thoát khổ ta bà,
Hồi hướng cho song thân...
Tuệ Kiên
Gửi ý kiến của bạn