
Trời cao có mắt
Trời trên cao có mắt,
Đã thấy bọn cường hào.
Những đảng viên Cộng sản,
Chúng gian ác thế nào.
Bòn rút, dân trắng tay,
Bỏ tù, đói từng ngày.
Đêm về toàn ác mộng,
Trong lòng càng đắng cay.
Không cần phải có tội,
Án nào cũng gán vào.
Tù tạm giam, không thả,
Mặc dân oan nghẹn ngào.
Giam lâu không xét xử,
Giết tù, bảo tự tử.
Giết để mà bịt miệng,
Lại được khen mới cừ.
Thì ra chúng một phường,
Dám bán đứt quê hương.
Chẳng thương gì dân tộc,
Đúng là phường bất lương.
Nỗi nhục nhằn đến thế,
Nỗi oan khiên não nề.
Chẳng dám đâu, kể lể,
Cái chết sẽ cận kề.
“Bánh vẽ” trên không trung,
Chẳng bao giờ với tới.
Đấy, lý thuyết cộng sản,
Chúng khư khư chẳng rời.
Ta chỉ khuyên một lời,
Chớ dương dương tự mãn.
Nhân quả giũa đất trời,
Là có thật, chẳng chơi.
Sẽ có ngày nổi gió,
Cờ hồng đốt ra tro.
“Đỉnh cao trí tuệ” vắt giò lên cổ,
Đến cuối đường, sa chân xuống hố…
Tuệ Kiên / July 17, 2022