DIỆU PHÁP ÂM - thơ Tuệ Kiên

15 Tháng Ba 20229:57 CH(Xem: 866)

daisy-6-content

Diệu pháp âm

Từ khi tái sinh kiếp làm người,
Trải bao cay đắng, khóc với cười.
Tìm đường ra khỏi vòng sinh tử,
Sống thiện lành, cho đời thắm tươi.

Đường trần thử thách nhiều gian khó,
Cơm áo gạo tiền lắm âu lo.
Nghiệp báo cưu mang từ muôn kiếp,
Làm sao chuyển hóa, Phật dạy cho.

Thấy mình còn có trăm tật xấu,
Sai lầm tuổi trẻ, nghĩ thật sâu.
Từ khi niệm Phật, quên dần hết,
Tạ ơn Phật pháp thật nhiệm mầu…

Danh lợi phù vân, nên chẳng màng,
Tuổi trẻ năm xưa từng hát vang.
Đến lúc xế chiều, thân yếu bệnh,
Vui với thiên nhiên, với tuổi vàng.

Năm nay 77 có gì đâu,
Sấp sỉ tám mươi, bạc trắng đầu.
Chân đi còn vững, chưa cần gậy,
Tâm được an nhiên, chẳng vướng sầu.

Ngẫm xem cuộc đời như biển dâu,
Như bèo bọt thôi, nên chẳng cầu.
Đi, đứng, nằm, ngồi… năng niệm Phật,
Quên buồn, hết bệnh, sống càng lâu.

Vâng theo lời Phật, đấng năng nhân,
Tu thân, khẩu, ý, tránh mê lầm.
Ăn chay, niệm Phật tâm tín nguyện,
Tư duy cảm niệm diệu pháp âm…

Tuệ Kiên

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thieu_nu_ngam_hoa_sen