Ngư ông với con thuyền
Trăng lung linh dưới nước,
Trăng đỏ ối trên đầu.
Nhìn lại mình bé nhỏ,
Trên chiếc thuyền thả câu...
Cá vẫy vùng, trăng vỡ,
Ngư ông nhìn ngẩn ngơ.
Cả hai trăng huyễn ảo,
Thuyền câu vẫn xa bờ.
Ngư ông buồn cô quạnh,
Ngẫm cuộc đời mong manh.
Uống, ăn và ngủ nghỉ,
Quay cuồng bả lợi danh.
Ngư ông bỏ cần câu,
Buông hết vạn ngày sầu.
Ngồi thiền, tâm tĩnh lặng,
Biết mình đi về đâu…
Bỏ cuộc đời ô trọc,
Đến bờ giác thảnh thơi.
Con thuyền xưa rã mục,
Trên dòng nước nổi trôi.
Tuệ Kiên
Gửi ý kiến của bạn