chỗ trống, không dấu tích
có khi bài thơ quên mặc áo
để lộ làn da trắng nõn nà
những con chữ nhỏ luôn láo nháo
xếp hàng trật chỗ phải rầy la
có khi bài hát bay ngang óc
lòng vòng tìm kiếm chỗ ghi âm
mới hay ký ức đong đầy nhóc
chuyện tầm phào thế sự lăng nhăng
có khi lòng trống, tờ giấy trắng
lại lo thầm mất cả thân tâm
biết đâu chỗ vắng mênh mông đó
có cả càn khôn, cả bụi trần?
Trần Thụ Ân
(8/2014)
Gửi ý kiến của bạn