Nắng
Không có bụi bay trong kẽ cửa
Làm sao biết được nắng long lanh
Không có những chiếc lá màu xanh
Làm sao nắng trở mình vàng thắm
Giữ lại trong lòng tay một nắm
Thả vào đêm đom đom bay lên
Vài sợi hồng chìm xuống đáy tim
Bình minh đến nhóm thêm chút lửa
Hãy mở toang ra bao cánh cửa
Để mùa hè ngủ lại qua đêm
Hãy đừng nói gì, cứ lặng im
Để nghe tiếng ve sầu thuở nhỏ
Thời thanh xuân vẫn còn đâu đó …
Trần Thụ Ân
Giữa dây đời mong manh
Ẩn dụ của bài thơ
Mập mờ trong trí óc
Tượng hình chỉ thoáng chốc
Rồi thành đám mây bay
Thả tiếng hát trong tay
Lên môi người thánh thót
Qua đỉnh trời chót vót
Về đậu cánh rừng xưa
Đâu phải chỉ cơn mưa
Mới làm nên thời tiết
Nghiêng một phần nắng biếc
Ấp ủ mảnh vườn hoa
Đêm rảo bước chân xa
Chia tay ngày huyên náo
Nối hai đầu thực, ảo
Giữa dây đời mong manh
Mấy chiếc lá lìa cành
Lót chân người đứng tuổi
Cùng nhau đi một đỗi
Rồi sẽ lúc chia tay
Trần Thụ Ân
..với quê hương và em
có hôm ngỡ mặt em là Huế
vì cái làn da quá mịn màng
lắm khi ôm ấp lưng Đà Lạt
mát rượi vòng tay thẳng giấc mê
thôi anh không ngóng Hà Nội nữa
cặp mắt xa xăm đã ở gần
thả trôi cát trắng vào quên lãng
Nha Trang giờ là sóng tóc thơm
bên em mỗi bửa đều huyên náo
nên anh đâu cần có Sài Gòn
đôi môi ngọt lịm mùi trái chín
thị trấn Lái Thiêu bỗng lặng thinh
thân thể em tràn đầy nhựa sống
phì nhiêu như châu thổ Cửu Long
nay anh an trú quê hương đó
có phải em là xứ Việt Nam?
Trần Thụ Ân
(02/11/2003)