Viễn du
Mây lâng lâng ấp ủ.
Tình vào cuộc viễn du,
Quên tháng ngày xưa cũ,
Nhẹ nhàng đến từng thu.
Chữ nghĩa sao có đủ,
Diễn đạt bức tranh thu.
Thơ đâu còn quyến rũ,
Giữa khung trời hoang vu.
Một ngày em xa vắng,
Là nhớ thương khôn cùng.
Thơ tình càng thắm thiết,
Phím đàn nhẹ chuyển cung.
Em ơi! Đời chóng qua,
Vòng luân hồi tiến hóa.
Anh ngậm ngùi sót xa,
Nhìn rừng thu thay lá…
Đời gẫm như chiếc lá,
Sinh rồi tử bao lâu?
Sống trả vay, vay trả,
Chết sẽ đi về đâu?
Tuệ Kiên
Gửi ý kiến của bạn