Chiếc lá
Chiều lãng đãng nhìn lá vàng rơi rụng,
Theo gió bay mà lòng bỗng nao nao.
Lá có nhớ cành nào vừa ly biệt?
Hay vô tình nằm đếm những vì sao…
Rồi thời gian làm lá mục khi nào,
Tan trong đất thành phân nuôi cây cỏ.
Lá luân hồi hay trở về nguồn cội,
Quên đời mình, một thuở sống thanh cao!
Ta như chiếc lá thu vàng nắng gội,
Quên thời gian từng phút đến tàn hơi.
Cận tử nghiệp, khi thở ra lần cuối,
Ngẫm vô thường mà tiếc nuối đầy vơi…
Rồi mai đây, mình ra đi mãi mãi,
Để lại đời một chút nhớ nhung thôi.
Hay rồi sẽ tự chìm vào quên lãng,
Theo mây về vùng núi biếc xa xôi…
Tuệ Kiên
Gửi ý kiến của bạn