NGẠ QUỶ -Quỳnh Chi phóng dịch

07 Tháng Tám 201012:00 SA(Xem: 129559)



NGẠ QUỶ


Nguyên tác: Jikininki của Koizumi Yakumo


Người dịch: Quỳnh Chi

nga_quy-content


 Ngày xưa, khi thiền sư Muso đang một mình rong ruổi đường xa trong xứ Mino, ngài đã lạc vào một khu rừng sâu không một bóng người, không biết làm sao để hỏi đường ra. Muso lạc lõng quanh quẩn mãi, qua không biết bao nhiêu đường đất rồi mà vẫn không tìm ra được một nơi để ghé lại dừng chân, ngài đã nản lòng nghĩ bụng thôi thế là đêm nay không tìm đâu ra quán trọ để nghỉ qua đêm. Đúng lúc ấy, khi nắng chiều thoi thóp cuối ngày sắp khuất dần sau đỉnh đồi, Muso đã thấy hiện ra trong ánh tà dương ấy một mái thảo am, dường như được dựng ở đây để dành cho các nhà sư ẩn tu, xa lánh tục lụy trần gian. Ngôi thảo am trông có vẻ xơ xác tiêu điều lắm, nhưng dù vậy Muso vẫn cố rảo bước tìm đến tận nơi. May sao có một nhà sư già đang sống trong thảo am. Muso bèn ngỏ lời xin nhà sư làm ơn cho mình tá túc lại một đêm. Nhà sư già lạnh lùng từ chối. Thế nhưng bù lại thì ngài đã mách bảo cho Muso biết ở thung lũng bên cạnh có một ngôi làng, hãy đi tới đó thì sẽ tìm được chỗ trọ và còn được dọn cho cơm ăn nước uống tử tế. Và nhà sư đã chỉ cho Muso biết ngôi làng ấy ở đâu.


Muso tìm đến nơi thì đó là một ngôi làng nhỏ, có chưa tới được mươi, mười hai mười ba nóc nhà. Muso được ân cần đón vào ngôi nhà của lý trưởng làng ấy, nhưng trong nhà đang có chừng bốn năm mươi người đàn ông đang tụ họp trong gian phòng có vẻ như là phòng khách.


Muso được dẫn vào một căn phòng nhỏ ở vườn sau, và được mời cơm nước cùng được sắp sẵn cho chăn và nệm để ngủ. Tuy trời mới xẩm tối, nhưng Muso đã mệt lử, bèn cứ thế nằm lăn ra ngủ thiếp đi. Thế rồi gần đến khuya hôm ấy,ở nhà trên bỗng có tiếng ai đó khóc òa lên thật to. Muso mở bừng mắt thức dậy bởi tiếng kêu khóc thảm thiết ấy. Một lát sau, có tiếng đẩy cửa nhè nhẹ, rồi một người đàn ông còn trẻ, tay cầm đèn bước vào phòng, ngồi bệt xuống chiếu, cung kính cúi đầu chào Muso, đoạn thưa như sau:


-Thưa sư ông, chúng tôi thật chẳng muốn chút nào, nhưng bất đắc dĩ cũng đành phải thưa với ngài chuyện này.


Bẩm sư ông, trong nhà này bây giờ tôi là gia trưởng. Mới ngày hôm qua tôi vẫn còn là trưởng nam. Rất tiếc là đúng lúc ngài đến tệ xá, và trông ngài có vẻ mệt mỏi nữa, thế nhưng chúng tôi xin thất lễ mà không thể không thưa thật với ngài.. Dạ thưa ngài, sự thật là cha tôi đã mất vào khoảng vài giờ trước. Có lẽ ngài cũng đã trông thấy mọi người tập họp ở gian nhà trên, tất cả đều là người trong làng này. Họ đến để dự lễ Thâu Đêm với người vừa mất. Bây giờ tất cả chúng tôi đang sửa soạn rời khỏi làng này để đi sang làng bên cách đây chừng một dặm. Là vì, thưa ngài, làng tôi có lệ hễ trong làng có người qua đời, thì tối hôm ấy dân làng không ai được ở lại trong làng. Tất cả đều lo dọn cỗ bàn cúng vái xong xuôi, chỉ để thi hài người vừa chết ở lại nhà, còn tất cả mọi người trong làng đều phải ra đi. Trong nhà có đặt thi hài nên lần nào cũng có chuyện kinh dị xảy ra. Vì vậy, bẩm sư ông, chúng tôi cũng định mời ngài hãy cùng chúng tôi đi nơi khác. Chuyện chỗ trọ thì sang đến làng bên kia chúng tôi cũng sẽ có nơi có chỗ hẳn hoi cho ngài. Dĩ nhiên, ngài là người tu hành, nên chúng tôi cũng nghĩ rằng ngài không sợ gì ma quỷ, và nếu nhờ ngài ở lại trong nhà chúng tôi với xác người chết, mà đêm nay sẽ không có chuyện quái lạ như thế xẩy ra, thì còn gì hơn. Tang gia chúng tôi cũng đang bối rối quá, xin ngài cứ suy nghĩ kỹ hộ cho. Nếu không phải là người tu hành như ngài, thì chắc hẳn là không một ai nhận ở lại trông nhà đêm nay đâu ạ. 

 

Muso đáp :


-Xin cảm ơn quý gia chủ đã chân tình cho bần tăng biết rõ sự thể. Thật đáng tiếc là khi bần tăng vừa tới đây, quý gia chủ đã không cho bần tăng biết đức nghiêm đường vừa quá cố. Đâu có hề chi, tuy bần tăng cũng có hơi mệt đấy, nhưng là kẻ xuất gia tu hành, chuyện mệt nhọc đâu có đáng kể gì. Phải chi được quý gia chủ cho biết, bần tăng đã tụng một bài kinh cầu siêu cho người quá cố, trước khi mọi người rời khỏi nhà. Nhưng nếu đã vậy, để mọi người đi rồi, bần tăng ở lại tụng kinh sau cũng được. Bần tăng sẽ ở lại đây canh giữ thi hài cho đến sáng mai. Theo lời ngài vừa kể, nếu ở lại đây sẽ có chuyện kinh dị xảy ra, bần tăng thực tình chưa hiểu rõ đó là chuyện gì, xong bần tăng không hề kinh hãi hồn ma bóng quế hay yêu tinh quỷ quái. Xin quý gia chủ đừng lo cho bần tăng điều gì cả.


Vị thiếu chủ nghe Muso nói một cách ung dung tự tại như thế thì sắc mặt lộ vẻ mừng rỡ, hết lời cảm ơn. Một lát sau, tất cả mọi người trong nhà ấy cùng với bọn người làng ở nhà trên, sau khi nghe gia chủ kể lại những lời ân cần tử tế của Muso thì ai nấy đều tới để ngỏ lời cảm ơn Muso.


Sau đó, gia chủ lại nói:

-Thưa sư ông, để ngài ở lại một mình thật tình là chúng tôi cũng rất ái ngại, nhưng đã đến lúc chúng tôi phải ra đi. Theo lệ của làng này, không ai được ở lại nhà đến quá nửa đêm. Trong lúc không có chúng tôi ở cạnh ngài, xin ngài hãy hết sức thận trọng giữ mình. Trong lúc chúng tôi vắng nhà, nếu có điều gì lạ xảy ra thì sáng mai khi trở về, chúng tôi sẽ xin phép được nghe ngài kể lại cho biết. 


 Chẳng mấy chốc mọi người đều rời nhà ra đi, chỉ còn một mình Muso ở lại trong căn phòng có đặt thi hài. Trước thi hài là những đồ cúng như vẫn thấy trong mọi tang lễ. Có một ngọn đèn nhỏ leo lét cháy. Muso cũng đã tụng xong bài kinh cầu siêu cho người chết. Xong xuôi đâu đấy, Muso bắt đầu ngồi thiền, trầm tư mặc tưởng rất lâu.. lâu lắm..Muso vẫn còn ngồi yên. Trong ngôi làng nhỏ không còn ai, chẳng có một tiếng động nào. Thế rồi đêm mỗi lúc càng về khuya, thình lình có một cái bóng mơ hồ không rõ hình hài, lặng lẽ lướt nhẹ vào trong nhà. 


 Chỉ trong một sát na, Muso bỗng thấy các giác quan của mình tê dại đi như bị bóng đè, muốn cất tiếng kêu lên cũng không được. Nhìn kỹ thì thấy cái bóng mờ ảo ấy đưa tay xốc tử thi lên, vục miệng vào nhai ngấu nghiến, còn hơn là mèo ăn thịt chuột, trước hết là đầu tử thi, rồi đến tóc, xương, và cả đến vải liệm quấn quanh tử thi. Ăn xong, kế đó quái vật lại quay sang ăn hết sạch cả những đồ cúng. Thế rồi, cũng như khi vào, lần này cái bóng ấy lại lặng lẽ quay ra và biến nhanh mất dạng, không biết đã về đâu. 


Sáng hôm sau khi dân làng trở về, họ thấy chỉ có thiền sư Muso đang đứng trước nhà lý trưởng đợi họ. Dân làng lần lượt cúi chào Muso rồi cứ thế đi vào trong nhà. Họ tìm kiếm khắp phòng, nhưng cũng chẳng một ai tỏ vẻ ngạc nhiên vì không trông thấy tử thi hay các đồ cúng. Bấy giờ chủ nhà mới nói với Muso rằng :


-Bẩm sư ông, có lẽ đêm hôm qua ngài đã trông thấy những điều ghê sợ. Thú thật là chúng tôi ai cũng lo lắng cho ngài. Nhưng nay được thấy ngài bình an vô sự, không hề hấn gì cả, chúng tôi hết sức vui mừng. Nếu được, chúng tôi cũng muốn ở lại cùng với ngài. Nhưng như tôi đã thưa với ngài tối qua, theo lệ làng này thì khi trong làng có người qua đời, cả làng phải để nhà trống, để thi hài lại, mà bỏ làng ra đi. Nếu không theo đúng lệ làng, thì thế nào cũng gặp tai họa. Cứ theo đúng lệ làng, thi hài và các đồ cúng sẽ biến mất trong lúc mọi người vắng nhà. Chắc có lẽ sư ông cũng đã rõ hết sự tình rồi, phải không ạ.


Bấy giờ Muso mới kể cho họ nghe về cái bóng thật lớn không rõ hình hài đã vào phòng người chết, ngấu nghiến nhai tử thi lẫn đồ cúng. Thế nhưng dân làng chẳng ai tỏ vẻ ngạc nhiên khi nghe kể lại chuyện ấy. Chủ nhà lại thưa với Muso :

-Bẩm sư ông, vâng, chuyện mà ngài vừa kể giống hệt với những điều tương truyền từ xưa trong làng chúng tôi.


Bấy giờ Muso mới hỏi:

-Ở trên đỉnh núi bên kia có một nhà sư. Nhà sư ấy đã đến làng này tụng kinh cho người chết lần nào chưa ạ ?


Người chủ nhà hỏi lại :

-Ơ lạ nhỉ, ngài bảo đó là nhà sư nào thế ạ ? 


Muso đáp:

-Đêm hôm qua, nhà sư ấy đã chỉ đường cho bần tăng tìm đến làng đây đấy ạ. Bần tăng đến thảo am của vị sư ấy trên núi bên kia để hỏi đường. Bấy giờ, nhà sư ấy đã từ chối không cho bần tăng trú lại qua đêm, nhưng thay vào đó, nhà sư ấy đã chỉ đường cho bần tăng tìm tới đây.


Nghe Muso kể, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau có vẻ ngạc nhiên. Họ lặng thinh hồi lâu, rồi gia chủ lại thưa :

-Bẩm sư ông, trên ngọn núi kia làm gì có nhà sư nào đâu ạ. Cũng làm gì có thảo am. Đã bao đời rồi ở vùng này chẳng thấy ai xuất gia tu hành .


Muso chỉ hỏi thế rồi cũng thôi không đả động tới chuyện ấy nữa, là vì nhận thấy những người dân làng đã đối đãi thật tử tế nhưng có vẻ như là họ cho rằng Muso đã bị ma quái phỉnh phờ gạt gẫm.


Muso bèn hỏi thăm cho rõ những điều cần biết về đoạn đường mình sắp tới rồi từ biệt mọi người mà lên đường.Đúng lúc ấy, Muso chợt nghĩ hay là hãy thử tìm đến thảo am trên núi kia, để xem cho chắc có phải là mình đã bị ma quái lừa gạt hay không.


Muso đã tìm ra ngay ngôi thảo am ấy. Lần này nhà sư già đã mời Muso vào nghỉ chân. Muso vừa vào trong am, không biết nhà sư giữ am ấy nghĩ gì mà bỗng nhiên cúi gầm mặt xuống mà than khóc : 

-Thật là xấu hổ quá. Xấu hổ quá. Ôi xấu hổ quá đi mất !


Muso bảo:

-Thưa ngài, tối hôm qua cho dù ngài đã từ chối không cho bần tăng trọ lại, cũng không việc gì mà phải xấu hổ đến thế. Mà trái lại, nhờ ngài chỉ đường nên bần tăng đã đến được làng bên kia, đêm qua bần tăng đã được họ tiếp đãi tử tế. Xin thành thật cảm ơn ngài.


Nhà sư chủ am liền đáp :

-Thưa ngài, tôi không có tư cách gì để cho ngài ở trọ lại đây. Tôi xấu hổ, không phải vì đã từ chối không cho phép ngài trọ lại, mà thực ra là vì ngài đã trông thấy rõ hình tướng của tôi. Tối hôm qua, ngay trước mắt ngài, kẻ đã ăn tử thi và đồ cúng nhà ấy không phải là ai khác mà chính là tôi. Không giấu gì ngài, tôi chính là con quỷ ăn thịt người đấy ạ. Xin ngài mở lòng từ bi lắng nghe đầu đuôi sự tình đã khiến tôi bị mang ác nghiệp vào thân như thế.


Ngày xưa xưa lắm, tôi là kẻ tu hành ở nơi đèo heo gió hút vắng vẻ này. Thời bấy giờ trong suốt một dải rừng sâu hàng mười mấy dậm dặm này chẳng có một vị sư sãi nào cả. Vì thế, hễ bọn sơn tặc có người chết thì thế nào họ cũng vác xác đến tận đỉnh núi này, để nhờ tôi tụng kinh cầu siêu. Có người còn lặn lội từ xa mà đem thi hài đến đây.


Thế nhưng tôi chỉ lập đi lập lại việc tụng kinh cầu siêu như một kế sinh nhai độ nhật, thâm tâm thường chỉ nghĩ đến chuyện dựa vào cái nghề nhàn hạ nhẹ nhàng này mà đổi lấy cái ăn cái mặc. Vì cái tâm bất chính, vì vọng niệm ham muốn tư lợi, nên sau khi chết, chẳng mấy chốc tôi đã hóa thành con quỷ ăn thịt người. Từ đó trở đi, hễ trong làng có người chết thì thế nào tôi cũng phải ăn thịt xác chết ấy. Và rồi không hẹn mà đêm hôm trước, tôi đã làm như thế trước sự chứng kiến của ngài.


Thưa sư ông, xin ngài mở lòng từ bi mà trị giống ngạ quỷ trong tôi, xin cho một lễ cầu siêu giúp tôi thoát ra khỏi cái vòng nhân quả oan nghiệt này mà sớm được thành Phật.


 Nhà sư vừa nói xong, bỗng biến mất, không còn thấy bóng dáng đâu nữa . Cùng lúc ấy ngôi thảo am cũng biến đi đâu mất. Muso như chợt bừng tỉnh, thấy mình đang chống gậy dứng giữa bãi lau lách cao ngập đầu, bên cạnh một ngôi cổ mộ rêu phong hình tòa tháp ngũ luân bằng đá, dường như là nấm mộ của nhà sư nọ.



Quỳnh Chi phóng dịch


 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
hoa_cuc