GIỖ ĐẦU - Lê Trần

21 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 84786)



Giỗ đầu

 

 

Thế là một năm đã qua … Giờ này, mùa hè năm ngoái, ông Trần đã lặng lẽ ra đi, từ biệt căn nhà ở Fairfax từng chung sống với bà Lê gần hai mươi năm …Thân đã thành tro bụi, tan vào hư vô… bóng chim tăm cá, mịt mù mâykhói …!


Cát bụi lại trở thành cát bụi…


Tất cả cuộc đời hơn tám mươi năm, rút lại chỉ còn là một tấm mộ bia, nằm trơ vơ trên ngọn đồi của nghĩa địa Fairfax Memorial. 


Một năm đã qua, nhưng căn nhà yên vắng vẫn ngẩn ngơ chờ ông chủ cũ, vẫn tưởng như ông đi đâu xa, xa lắm…nhưng một ngày nào đó sẽ trở về. Nắng buổi sáng vẫn chiếu trên chiếc ghế bành nâu buồn thiu, người đàn bà gánh trái cây trên bức tranh treo trên tường vẫn kiên nhẫn chờ ông khách gọi hàng , nhưng ông chẳng bao giờ trở lại …


Trên lầu, trong phòng ngủ xưa, chiếc giường trơ trọi nhớ quay quắt tấm thân gầy bệnh hoạn. Quần áo còn nguyên trong tủ, lượt là thẳng nếp mong chờ. Mộng mị đêm dài trong căn nhà lạnh ngắt …như thể liêu trai.


Thu tới , đông về, xuân qua rồi hạ lại. Nhà thờ Việt Nam suốt năm làm lễ, cầu nguyện cho linh hồn ông, mỗi tháng một lần, vào ngày 23.


Ông đã bình yên nghỉ ngơi trong nước Chúa, đã xong hành trình ở trần gian này, mà sao người ở lại vẫn cứ buồn ! Phải vui chứ !

 

 Khi Chúa thương gọi con về,

 Lòng con hân hoan như trong giấc mơ!

 

Người đi hân hoan, nhưng người sống đôi khi như bị ngập trong kỷ niệm …Đang nói nói cười cười, bỗng dưng chợt nhớ …chuyện từ ngày xửa ngày xưa mà sao cứ như từ hôm qua !


Sáng pha cà phê Vina cho người đi, để trên bàn thờ thầm thì : Uống đi anh, cho nóng. Anh khôn quá, đang ngồi dối diện với nhau, tự nhiên trèo lên ngồi với thầy me cậu mợ.


Bữa chiều luộc thịt ăn với mắm tôm điềm như anh vẫn thích, ngồi ăn một mình mà nước mắt cứ rơi. …

 

Giỗ đầu của ông đúng vào một ngày nóng như thiêu ! Nhiệt độ hôm đó tới 105 đô F ! Mùa hè năm 2010 đúng là đỏ lửa ! Nóng như nung như nấu, hừng hực khô cháy cả miền Đông Hoa Kỳ… Nóng từ lòng đất nóng ra, từ trời giáng xuống ! Ở trong nhà , máy lạnh chạy suốt ngày mà nhiều khi cũng chảy mồ hôi !


Tuy nóng mà hoa tử vi vẫn nở rộ, từng chùm từng chùm đủ mầu trắng, đỏ, tím , hồng ….


Đường Main Street trong tỉnh Fairfax, cỏ vẫn xanh và vẫn có những lối mòn xuyên ngang, đầy cây cao bóng mát và thơm mùi hoa cỏ dại. Đi bộ một mình, tâm đối diện ngoại cảnh, mới thấy cái tôi nhỏ bé làm sao , cuộc đời thật ngắn ngủi, trước cái trường tồn của vũ trụ và vạn vật héo tàn rồi vươn lên sống lại, chẳng bao giờ tận diệt ….

 

Bữa giỗ được sửa soạn cả tháng trước. Chỉ có họ hàng và một số bạn thân mà cũng gần một trăm người. Cả tháng sáu bà Lê ngồi nghĩ thực đơn với mấy cô con gái. Chả giò, pâtés chauds, bánh khúc, bánh ít trần, bánh bèo Huế, gỏi cà rốt dưa leo, súp măng cua, bò kho bánh mì, xôi vò giò chả.


Bà làm cả trăm cái bánh khúc, một trăm mấy chục cái bánh pâtés chauds, mấy nồi xôi vò, bào cà rốt, thái dưa leo …Bà làm cho quên, bà làm để nhớ ….Cho ngày chóng qua, cho đêm chóng tàn ...Con bé Isabel từ bên Tầu về, năm ngoái còn đi theo bà đưa ông đi lọc máu. Lúc đón ông về, ông đã mê sảng rồi. Ông nói với bà, tỉnh táo như đang tính một chuyến viễn du : Này, giấy tờ đi Uc xong rồi, em có đi không ?


Năm nay bà hỏi : có nhớ ông không ? Con bé lắc đầu, tần ngần...


Mấy đứa cháu lớn còn nhớ, nhớ chứ, nhưng ít thôi ….. Ông ngoại lúc nào cũng nằm trong cái ghế bành nâu, ông chỉ cười nhìn con cháu mà chẳng nói năng chi. Một hiện hữu, một sự có mặt nhẹ nhàng và hiền hòa, thấp thoáng như đám mây bay ….


Những buổi họp mặt gia đình, ngay cả lúc ông đang ốm, bà cũng cố nấu ăn cho con cháu đến để gặp bố. Nhưng rồi rút cục ông cũng nằm một mình ngoài phòng khách, cô đơn lắng tai nghe những tiếng nói cười vang vang từ trong bếp vọng ra. Ít khi thấy cô cậu nào chịu khó ngồi bên bố một lúc, chỉ một lúc thôi… nói truyện trên trời dưới biển cho trái tim già được nở hoa, cho người cha quên được cái đau đang dầy vò tấm thân tàn úa !


Con cháu tưởng gần mà sao vẫn thật xa …!


Bà nhớ khi mẹ bà còn sống, năm nào bà cũng đi Cali thăm mẹ, tuần nào bà cũng gọi điện thoại cho mẹ. Tết cuối cùng của mẹ bà, bà mải làm cơm cho con bà ăn. Khi mẹ bà gọi bà chúc Tết thì bà vội vã nói qua loa cho xong… Bà mải lo cho con mà quên mất mẹ sắp phải đi mổ, mẹ sợ hãi, mẹ cô đơn … ! Bà cụ vào nhà thương rồi không bao giờ trở về nhà nữa ! Và bà cũng chẳng bao giờ có dịp nói truyện với mẹ bà được nữa … !


Con tưởng mẹ sống hoài,

Tưởng ngày rộng tháng dài,

Cho nên con cứ hẹn…

Mẹ đợi mãi đợi hoài !


Mẹ bà đợi bà cho đến khi thở hơi cuối cùng ! Khi còn nói được, cứ hỏi : cô Nhan đâu ?

 

Khách khứa bắt đầu lẻ tẻ đến từ 12 giờ trưa. Bàn ghế đã kê sẵn đâu ra đó trong nhà của Trâm Nguyên mới sửa lại, rộng và thoáng mát. Bàn thờ trong phòng ăn, giản dị chỉ có ảnh người quá cố , đĩa trái cây và hai bình hoa.


Bạn thì nhiều nhưng tri kỷ có mấy ai ? Cố tri ở xa ngậm ngùi thương nhớ, cố tri ở gần cúi đầu vái bạn xưa chào vĩnh biệt lần nữa. Gặp người quả phụ, bùi ngùi nhắc tới những chuyến đi xa, những vui buồn và thăng trầm của cuộc đời mấy chục năm qua …Ai cũng già gần thế kỷ, tóc bạc chân run, nhưng vẫn nồng ấm tình bạn đậm đà….Nhấp chút rượu nồng mới nhớ : Rượu ngon không có bạn hiền  ! 


Bạn hiền đã đi rồi, nhưng chúng ta còn đây, vợ con cháu chắt bạn bè còn khoẻ mạnh tinh anh, nên thức ăn ngon vẫn được thưởng thức tận tình. Rượu vẫn cạn ly. Cuộc sống vẫn nhiệm mầu và đầy ân sủng. Nửa vui nửa buồn nhắc lại : mới ngày nào Saigon còn chưa đổi tên, miền Nam còn đất lành chim đậu. Ôi những ngày được sống trong đất nước thân thương, sao mà quí thế …Bỏ nước ra đi thì đã hết nửa đời người ! Trở về thì người xưa đã mất, cảnh cũ chẳng còn ! Chỉ còn thú đi giang hồ vặt ! Nhớ ngày nào còn đi cùng nhau thăm Nam Mỹ nhỉ ! Những vũ điệu tango và samba tuyệt vời ! Rồi Đông Âu nữa chứ ! Ba ông đi chơi năm châu bốn bể với nhau, ông què chống gậy chỉ đuờng, ông điếc quay phim, ông mù chuyên tìm quán ăn ngon … Bây giờ ba đi hết hai….chỉ còn lại một ông … mù ! Thời gian tàn ác thật, cứ bắt kẻ ở người đi, cứ bắt chia ly …. ! Lan man cứ thế mà kể cho nhau nghe hết chuyện đau chuyện bệnh, chuyện vui chuyện buồn, chuyện con cháu xa gần …. Cuộc đời cho những người còn sống là thế….và còn cứ tiếp diễn cho đến khi hai tay buông suôi …

 

Bữa giỗ tưởng niệm trở thành bữa tiệc vui cho bạn già gặp nhau, bắt nắm trong giây phút mong manh của cuộc sống gần tàn dăm ba giây tơ hạnh phúc. Ai cũng khen mấy đứa cháu ngoại bà Lê đã thành thiếu nữ ! Nhanh nhẹn giúp mẹ bưng thức ăn nước uống đến bàn các cụ , vui tươi lễ phép, thơm mát như những nụ hoa sắp nở. Lòng bà Lê như bừng lên một thoáng tự hào ! Mấy cô con gái của ông bà mới ngày nào còn ngây thơ chả biết gì, bây giờ đã trở thành những người mẹ người vợ đảm đang, những người đàn bà khôn ngoan tháo vát trong một thế giới không ngừng bon chen và thay đổi.

 

 Bữa giỗ đầu được tổ chức chu đáo nhờ những bàn tay khéo léo của con gái con rể và cả những đứa cháu bắt đầu lớn. Con cháu xa gần về đầy đủ, thành kính tưởng nhớ. Căn nhà đầy ánh sáng của Trâm Nguyên như đầy dương khí, hứa hẹn những ngày sắp tới thịnh vượng và hạnh phúc ….Từ trên bàn thờ nhìn xuống, nào vợ, nào con, nào cháu, nào bạn bè, chắc ông Trần yên tâm xoa tay tự bảo : không còn gì để tiếc nữa … 


Và nếu ông còn sống thì chắc ông sẽ nói với bà : đã đến lúc trao bó đuốc cho con trẻ, cho thế hệ sau…


Các con của mình đã thành nhân. 

 

 

Lê Trần


Fairfax, tháng tư, 2011

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
hoa_cuc