NGUYÊN LIỄU NHỊ CÔNG - Lê Mạnh Hùng dịch

09 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 72759)



Nguyên Liễu Nhị Công


Lời Giới Thiệu:


Truyện này được lấy từ "Tục Thần Tiên Truyện" được viết vào thời vãn Đường. Nội dung truyện không vượt qua được những câu chuyện thần tiên bình thường, Tuy nhiên khác với những chuyện khác, tại đây, ta thấy hình ảnh của nữ tiên có khác với những hình tượng nữ tiên ta thường thấy. và đó chính là một trong những điều khiến cho truyện này trở thành độc đáo vậy. Đặc biệt truyện này là một trong số ít những truyện có dính dáng đến Việt Nam. Thời đó, Việt Nam là một trong những nơi lưu đầy các quan lại Trung Quốc có tội như ta thấy ở trong truyện.


Dịch giả



 Đầu thời Nguyên Hòa, có hai người là Nguyên Thiết, Liễu Thật sống tại Hành Sơn. Cả hai ông đều có thân phụ làm quan tại Triết Hữu vì vụ Lý thứ nhân làm phản, bị liên lụy và bị đầy đi Hoan và Ái châu. Chính vì vậy, hai người cùng sửa soạn hành lý đi thăm thân phụ. Thuyền đến huyện Hợp Phố tại Liêm châu dừng lại để sửa soạn vượt bể tiến về Giao Chỉ. Trong lúc chờ đợi, thuyền hạ neo dưới sườn núi ở Hợp Phố. Đêm đó, trong xóm có hội lễ thần, chiêng trống huyên hoa, người trong thuyền cùng các kẻ tùy tòng của hai ông đều bỏ lên bờ xem hội. Đến nửa đêm, một trận cuồng phong bỗng nổi lên, dứt đứt dây neo, thuyền bị sóng đánh trôi ra biển. Con thuyền phiêu bạt, bị gió nhồi sóng dập, khi thì bị nước cuốn ào ào đi như cuỡi trên lưng kình, lúc trì trì như ngồi trên bụng giải; Có lúc bị những đợt sóng bạc đầu như những hòn núi tuyết đưa vút cao lên đến tận mây, trông mặt trời như một bánh xe đỏ lửa; lúc thì bị đè xuống đáy ngọn sóng như vào cung điện của long vương. Lênh đênh phiêu bạt, mấy lần tưởng chìm, sau cùng khi gió lặng con thuyền lạc vào một cô đảo.


 Hai người buồn bã lên đảo, thấy trên đỉnh núi có một pho tượng thiên vương, trước tượng có một ly hương bằng vàng, hương trong lư đã cháy thành tro, ngoài ra không có một vật gì khác. Chính lúc hai người đang quan sát bốn phía, bỗng thấy trên mặt biển nổi lên một con thú lạ, răng tua tủa như kiếm kích, mắt lóe sáng như ánh điện, trồi lên quay đầu nhìn bốn phía vẻ như dò xét truyện gì. Hồi lâu thú lặn xuống biển mất hút. Lại một hồi sau đó, bỗng thấy mây tía từ biển bốc lên, tản mạn lan ra đến một trăm bộ; chính giữa là một đóa sen ngũ sắc lớn, cao đến trên một trăm thước, mỗi cánh đều nở tung ra. Bên trong lá sen đều có màn trướng, từ xa trông lại tựa hồ như đều làm bằng gấm thêu ngũ sắc. Chói lọi làm lóa mắt. Rồi bỗng thấy một chiếc cầu vồng xuất hiện, hướng thẳng về phía đảo. Sau đó thấy một thị nữ, tóc kết làm hai giải, ôm hộp ngọc, cầm lư vàng, từ lá sen bước lên phía tượng thiên tôn, thay đám tro tàn bằng hương lạ mới rồi đốt lên. Hai người thấy vậy, chạy đến khấu đầu, lấy lời lẽ ai oán thỉnh cần cho được hòan nhân thế. Cô gái không trả lời. Hai người lại cẩu khẩn tha thiết hơn nữa. Sau cùng cô gái nói:


- Hai vị là ai mà tới được nơi đây?


Hai người bèn mang tình thật kể ra. Cô gái nói:


- Chút nữa có Ngọc Hư Tôn Sư hạ giáng xuống hội ước với Nam Minh phu nhân. Hai vị thử hết sức khẩn cầu xem, có khi được toại nguyện.


Nói vừa hết, có đạo sỹ cưỡi nai trắng, từ một đám mây ngũ sắc hạ thẳng xuống đảo. Cả hai cùng quỳ lạy khóc cầu. Tôn sư thương hại nói:


- Các người hãy theo cô gái này yết kiến Nam Minh phu nhân, chắc sẽ có ngày về, không gì trở ngại cả.


Rồi tôn sư quay lại nói với cô gái:


- Ta tạm thời tu luyện một chút, hãy trở về đi.


Hai người theo lời dặn, đến trước trướng quỳ lạy làm lễ. Thấy một cô gái chưa đến tuổi cài trâm, mặc áo thêu mầu ngũ sắc, da dẻ trắng như ngọc, dung nhan diễm lệ, môi đỏ như son, thần tình thanh tao như hạt sương buổi sáng, phong độ trầm trọng như biển lớn. Hai người xưng tính danh. Phu nhân mỉm cười nói:


- Ngày xưa Thiên Thai có Lưu Thần, nay có Liễu Thiệt, xưa có Nguyễn Triệu, nay có Nguyên Thật. Ngày xưa có Lưu Nguyễn, nay có Nguyên Liễu. Chẳng phải là số trời sao.


Bèn sai đặt hai cái ghế thấp mời hai người ngồi. Hồi sau tôn sư đến, phu nhân nghênh tiếp vái chào. Hai người ngồi. Có một đám tiên nga tấu nhạc, hai bên loan phượng ca múa cùng với điệu nhạc. Hai người cảm thấy phảng phất tưởng như nằm mộng được lên thiên cung quả thật trần gian khó mà có được. Phu nhân ra lệnh dâng rượu. Bỗng có một con huyền hạc, miệng ngậm một tờ hoa tiên ngũ sắc, từ không trung hạ cánh bay xuống nói:


- An Kỳ sinh được biết tôn sư phó hội biển Nam thỉnh tạm uổng giá tới thăm.


Tôn sư đọc thiếp xong, nói với huyền hạc:


- Được chút nữa ta đến.


Rồi nói với phu nhân:


Đã ngàn năm nay chưa gặp mặt An Kỳ Sinh, nếu không nam du kỳ này thật không có cơ hội.


Phu nhân kêu thị nữ hiến đồ ăn. Phu nhân và tôn sư đối ẩm, nhưng hai người không được hưởng. Tôn sư nói:


- Hai người này tuy chưa được phép hưởng dụng tiên phẩm, nhưng hãy tìm đồ ăn nhân gian cho họ.


Phu nhân nói:


- Được


Rồi sai thị nữ mang đồ ăn mời hai người. Quả là đồ ăn nhân thế. Tôn sư ăn xong rút trong ống tay một quyển sách son viết bằng chữ triện đưa cho phu nhân. Phu nhân bái lĩnh. Rồi tôn sư từ biệt, quay lại nói với hai người:


- Các người có đạo cốt quay trở về chẳng khó khăn gì. Đáng lẽ ta phải có linh dược tặng hai người, nhưng túc phận các người là đã có thầy khác, ta không được làm sư phụ hai người.


Hai người quỳ lạy; rồi tôn sư ra đi.


Bỗng nhiên từ dưới biển có một vũ sỹ bước lên, người cao cả trượng, mặc giáp vàng, tay cầm kiếm:


- Sứ giả phụng mệnh đón tôn sư dọn đường bất cẩn. Theo đúng pháp phải chu lục, nay đã bị hành hình. Noi xong lại chìm xuống nước mất tích. Phu nhân ra lệnh bảo một thị nữ mặc áo tía, đội mũ phượng:


- Hãy đưa khách về. Cho khách về bằng gì đây?


Thị nữ nói:


- Có bách hoa kiều có thể đưa hai vị này về.


Hai người cảm tạ bái biệt. Phu nhân tặng cho hai người một hồ lô bằng ngọc, cao độ trên một thước, lệnh lấy bút đề tặng một bài thơ trên hồ lô ngọc này. Lời thơ như sau:


- Lai tòng nhất diệp chu trung lai

 Khứ hướng bách hoa kiều thượng khứ

 Nhược đáo nhân gian khấu ngọc hồ

 Uyên ương tự giải phân minh ngữ.


(Giải nghĩa: Đến bằng một chiếc thuyền con tựa lá cây, nhưng đi thì bước trên cây cầu bách hoa này. Khi đến trần thế gõ vào hồ, chim uyên ương sẽ giải thích phân minh)


Chốc lát thấy xuất hiện một cây cầu dài hàng trăm trượng, trên thành cầu đều đầy hoa lạ. Hai người lén nhìn qua những cây hoa chỉ thấy hàng vạn rồng rắn cuộn cắn đuôi nhau làm thành trụ cầu. Lại thấy con thú lạ ban nãy nay đã đầu một nơi mình một nẻo nổi trên mặt nước. Hai người hỏi sứ giả. Sứ giả nói:


- Thú này bị tội vì không biết hai vị đến đó.


Sứ giả lại nói:


- Ta không bị buộc phải tiễn hai người đến tận nơi, chỉ vì có thâm ý muốn nhờ hai vị một chuyện, thành ra mới miễn cưỡng phải đi.


Nói xong, từ trong đai áo lấy ra một chiếc hộp bằng hổ phách, bên trong có một vật ẩn ẩn như một con nhện, rồi tiếp:


- Bọn ta là tiên dưới nước. Thủy tiên thuộc âm, thành ra không có nam tử. Trước kia ta có gặp một chàng thiều niên ở Phiên Ngung. Tình thân thiết đến nổi có con, nuôi dưỡng nó vừa được đầy ba năm bị buộc phải cho đi. Phu nhân bảo hãy cho thần núi Nam Nhạc làm con, đến nay đã được khá lâu. Hôm trước nghe Nam Nhạc Hồi Nhạn Phong sứ giả có chuyện đến thăm thủy phủ; khi sứ giả về ta gởi một chiếc vòng ngọc mà con ta vẫn thích chơi hồi còn bé, nhưng sứ giả dấu đi. Đến nay ta vẫn còn hận. Mong hai vị quân tử hãy giúp ta mang hộp này đến Hồi Nhạn Phong, tìm sứ giả miếu mà ném hộp này vào. Lúc đó sẽ thấy có dị biến. Nếu thu được vòng ngọc lại, hãy mang đến cho con ta, con ta tự sẽ có báo đền. Cẩn thận đừng để lộ.


Hai người nhận hộp rồi hỏi sứ giả:


- Thơ của phu nhân "Nhược đáo nhân gian khấu ngọc hồ; Uyên ương tự giải phân minh ngữ" nghĩa là gì vậy?


- Hai vị trở về, nếu có chuyện gì hãy gõ vào hồ ngọc sẽ có chim uyên ương xuất hiện, mọi chuyện không có gì không hợp ý.


Lại hỏi tiếp:


- Ngọc Hư tôn sư nói bọn tôi số đã có sẵn thầy. Vậy sư phụ của chúng tôi là ai?


- Đó là Thái Hấp Tiên Sinh tại Nam Nhạc. Rồi tự sẽ nghiệm



Rồi cùng sứ giả cáo biệt. Chỗ đầu kia của cầu chính là chỗ ngày xưa neo thuyền tại Hợp Phố vậy. Quay nhìn lại thì không thấy cây cầu đi nữa. Hỏi thăm mọi người thì đã qua 12 năm. Những người thân tại châu Hoan, châu Ái đều đã tạ thế hết rồi.


Bèn tìm đường quay về Hành Sơn. Trên đường đi, đói khát không biết làm sao, mới gõ vào hồ lô. Thấy một con chim uyên ương xuất hiện nói:


- Nếu muốn ăn uống, cứ đi về trước sẽ có.


Khoảnh khắc thấy bên trái đường có cỗ bàn bày la liệt. Hai người ăn uống no nê cả mấy ngày sau không cảm thấy đói. Cuối cùng tìm về được đến nhà. Những đứa bé ngày xưa nay đã lớn cả; còn vợ hai người đã tạ thế được ba năm. Gia nhân buồn vui lẫn lộn nói:


- Người ta nói lang quân đã táng thân ngoài biển lớn rồi. Tang phục gỡ bỏ đến nay đã được chín năm.



Hai người nay đã chán nhân thế. Thân thể nhờ ăn đồ tiên trong hồ nay trở nên nhẹ nhõm thanh hư. Thấy táng vợ cũng không cảm thấy bi thảm bao nhiêu. Rồi cùng nhau trực chỉ Hồi Nhạn Phong tìm đến miếu sứ giả. Ném hộp vào, bỗng thấy một con rồng đen dài đến cả trượng thổi gió phóng điện làm gẫy cây tốc mái, rồi một tiếng xét nổ bùng phá tan tòa miếu. Hai người run sợ không dám nhìn kỹ. Bỗng thấy từ trên không có ai ném xuống một chiếc vòng ngọc. Hai người nhặt lấy mang đến để vào miếu Nam Nhạc. Khi trở về có một thiếu niên mặc áo vàng cầm hai hộp bằng vàng đến nhà hai người nói:


- Lang quân lệnh mang thuốc này, có tên là Hoàn Hồn Cao đến báo đáp hai vị quân tử. Trong nhà có người chết, dù đến cả một hoa giáp , lấy thuốc xát vào đầu cổ đều sẽ sống lại.


Nhận thuốc song, sứ giả đã biến mất. Hai người bèn dùng thuốc đó cứ cho thê thất sống lại.


Sau hai người đi ngao du sơn thủy, tầm phỏng Thái Hấp tiên sinh, nhưng bóng chim tăm cá, nào thấy tung tích. Buồn rầu trở về nhà. Trên đường về gặp bão tuyết, thấy một cụ già gánh một gánh củi lớn. Hai người thương hại lấy rượu mời cụ uống, bỗng thấy trên đòn gánh có hai chữ "Thái Hấp" bèn làm lễ nhận làm thầy, lấy ngọc hồ ra kể lại. Cụ nói:


- Ta trước dùng hồ này để chứa ngọc dịch, sau để mất đến cả mười hoa giáp. Thật mừng nay lại thấy.


Hai người bèn theo cụ đi vào Chúc Dung Phong. Từ đó đắc đạo, không còn xuất hiện nữa.



Lê mạnh Hùng


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
hoa_cuc