ÁNH MẮT - Lưu An

09 Tháng Tám 20205:55 CH(Xem: 1780)
mua_roi

Ánh Mắt

                                                                                   

Gửi cho cháu S.
Để cháu hiểu rằng cậu chẳng bao giờ quên cháu.
 

 

 Lời giới thiệu:                

                                                     Lá thư không gửi

 

Cháu Chuyên thương mến của cậu,

         

Hơn hai mươi năm rồi, thời gian với những đổi thay vẫn chưa đủ làm phai mờ những kỷ niệm ngày xưa trong ký ức của cháu về cậu hay sao ? Lớn khôn và tuổi tác cũng vẫn không làm cháu mất đi ánh mắt nhìn kính yêu của cô bé 14 tuổi đã dành cho cậu thật xa thủa ấy hay sao, Chuyên ?

         

Viết gì đây cho cháu, khi tâm tư cậu vẫn còn cái gì nằng nặng cảm xúc đê mê trong buổi chiều Sàigòn thoáng nhẹ mây che, mưa rơi lất phất, thật xa ngày đó. Buổi chiều, mà cậu đã ngẩn ngơ với nét mặt trái xoan, với ánh mắt lãng mạn và cả với bầu ngực trắng ngần thấm ướt nước mưa dưới làn lụa mỏng của cháu. Buổi chiều, mà cậu đã khám phá được những âm vang khôn lớn của cháu trong tiếng mưa rơi. Và cũng với buổi chiều nhớ mãi không quên đó, cậu đã mơ hồ nghe thấy trong lòng cậu manh nha, khởi đầu những hoà âm kỳ diệu, đáng yêu...

 

          Nhưng cũng chính lúc đó, cậu đã phải quyết định rời xa cháu. Thật buồn, Chuyên nhỉ ? Nhưng biết làm sao hơn khi cậu chẳng  còn một con đường nào khác để lựa chọn. Tình yêu đôi khi phải có một giới hạn để cho nó đẹp mãi , sống mãi trong lòng cậu, dù cậu biết giới hạn đó là vĩnh viễn xa nhau.

         

Hãy tha thứ cho cậu, hãy nhìn cậu với ánh mắt thực tế hơn và hãy để cho những kỷ niệm thật xa ngày đó thoáng qua trong ký ức, nhưng sâu đậm mãi mãi trong tim cháu Chuyên ạ.

 

Cậu của cháu.

    (Bình)

&

 

 

          Từ ngày gia đình tôi dọn đến căn nhà mới, chật chội hơn, nhưng gần chợ để tiện cho mẹ tôi buôn bán, việc học hành của tôi ở nhà trở lên khó khăn và phiền phức hơn. Vơí căn nhà rộng vài chục mét vuông, phải chia xẻ chỗ ăn ngủ cho một gia đình 10 người, đã thế lại còn phải dành cả nửa phần tầng trệt cho việc buôn bán của mẹ tôi. Làm sao tìm được một chỗ dành riêng cho chiếc bàn đủ rộng để anh em chúng tôi ngồi học hành thoải mái được nữa.

 

Ban ngày sau giờ học ở trường tôi có thể mang sách đến thư viện để học, nhưng ban đêm hay cuối tuần, thư viện đóng cửa, đúng là một điều rất khó khăn để có một chỗ ngồi học. Cuối cùng tôi đã tìm được một giải quyết. Nhờ có một người bạn khá thân cùng học với tôi thời trung học, gia đình anh ta khá giả, có nhiều nhà cho mướn. Mẹ anh ta vì muốn cho con mình có bạn bè để cùng nhau học hành, bà đồng ý cho tôi và mấy người bạn khác, cùng lứa tuổi, ở nhờ một căn nhà riêng biệt trong một xóm đạo gần ngã ba Ông Tạ.

 

Chúng tôi chỉ dùng căn nhà để học hành và ngủ đêm, không nấu nướng, ngoại trừ một chiếc bếp điện dành cho viêc nấu nước pha trà hay cà phê mà thôi. Trong số bạn bè, chỉ có tôi là sinh viên đại học chuyên nghiệp. Việc học hành, thi cử của tôi rất ư cực nhọc. Mỗi ngày, tôi phải dậy sớm, chạy xe đến giảng đường để theo cua, có điểm danh. Thời gian học kéo dài đến chiều tối mới về nhà. Việc thi cử xẩy ra quanh năm, học hết môn nào thi môn nấy. Có thể nói, trong suốt khóa trình học chuyên nghiệp của tôi, con ma thi cử luôn luôn đứng bên cạnh đưa cho tôi những cực nhọc và lo lắng.

 

Ngược lại, những người bạn của tôi, họ học ở các phân khoa tự do, như Khoa học, Luật khoa, Văn khoa... Việc đến giảng đường theo cua được coi như hoàn toàn tự ý, không có điểm danh. Ngay việc thi cử của họ cũng được tổ chức định kỳ và có thời khoá biểu rõ ràng ai thấy đủ sức, muốn thi thì thi. Ngược lại ai thấy mình chưa đủ sức không muốn vội vàng thi cử thì chờ khoá khác.

 

Chính vì ngành học khắc nghiệt như vậy, tôi bắt buộc phải chăm chỉ và thu mình vào khuôn thước và thời gian. Phải giới hạn rất nhiều những cuộc rong chơi, ăn nhậu với bạn bè  ở hàng quán. Phải dậy sớm vào buổi sáng, đều đặn đến trường mỗi ngày. Ban đêm về nhà phải chong đèn học hành đến khuya, nhiều khi suốt đêm vì thi cử.

 

Với sự chăm chỉ vì nghành học bắt buộc đó, tôi đã vô tình '' nổi tiếng '' là người học giỏi, chăm chỉ. Một sinh viên đàng hoàng, không bị sa ngã vào cờ bạc, nghiện hút ở  cái xóm đạo dễ thương,nhiều kỷ niệm đó. Những tiếng tốt, lời khen cũng như cảm tình của những người trong xóm dành cho tôi một cách tự nhiên. Chính tôi cũng không ngờ,  hoàn toàn ra ngoài dự đoán và mong muốn của tôi.

 

Trong cái xóm đạo đó, có một gia đình đã in sâu vào trí nhớ, tâm hồn tôi những dấu ấn tình cảm rất chân thành. Những hình ảnh rất đẹp, khó quên của thời sinh viên, học hành cực nhọc của tôi. Cô bé tên Chuyên, người con gái lớn của gia đình đó đã im đậm vào ký ức của tôi rất nhiều kỷ niệm đẹp. Tôi quen biết Chuyên dưới một trạng huống hoàn toàn trong thanh, không một tí bụi nhơ. Tôi luôn luôn nhìn cô bé bằng nhãn quan gần như cố định, không thay đổi dưới khuôn phép đàng hoàng, thân ái của tình thân “cậu và cháu”, trong suốt hơn 2 năm trời trọ học của tôi trong cái xóm đạo.

 

Lúc tôi đến trọ học tại xóm, Chuyên mới 14 tuổi, học sinh lớp đệ ngũ của trường trung học Đồng Tiến, không qúa xa nhà. Chuyên là chị cả của 4 đứa em trai, trong đó có chú bé tên Hợp, kém Chuyên một tuổi. Tánh tình của chú bé ham chơi, việc học hành luôn luôn bị than phiền bởi nhà trường, vì vậy ba mẹ Chuyên đã nhờ tôi kèm học cho cậu bé.

 

Ông Lập, ba của Chuyên là công chức của một cơ quan ở Sàigòn. Mẹ Chuyên ở nhà, thỉnh thoảng nhận những nông sản từ Cảnh người em trai của bà từ Cái Sắn mang lên để bà bỏ mối cho ngôi chợ gần nhà. Cảnh, cậu ruột của Chuyên, hơn tôi 6, 7 tuổi. Mỗi khi lên Sàigòn, Cảnh cư ngụ ở gia đình Chuyên hàng nhiều tuần lễ. Cảnh và tôi cũng rất thân tình, chúng tôi gọi nhau bằng anh em.

 

Một buổi chiều, cũng như mọi lần sau khi học hành xong, từ căn nhà trọ tôi xách xe ra đường, sửa soạn về nhà ăn cơm tối. Vừa ra khỏi cổng nhà vài bước tôi gặp bà Lập đang đi ngược lại hướng tôi. Bà gật đầu, vui vẻ chào tôi:

 

-  Chào cậu Bình, cậu đi đâu vậy ?

 

-  Chào bà, cháu về nhà ăn cơm tối ạ.

 

Những câu chào hỏi như vậy, được lập đi lập lại giữa tôi và những người quen biết trong cái xóm đạo đó, rất bình thường mỗi khi chúng tôi gặp nhau ở giữa đường. Nhưng lần này khi vừa đi qua mặt tôi, bà Lập đứng lại, với tí ngập ngừng, bà nói với tôi:

 

-  Cậu Bình, cậu khỏi phải về nhà ăn cơm nữa, cậu sang nhà tôi ăn cơm với ba cháu. Tôi vừa nấu một nồi bún ốc, cậu ăn thử xem sao. Hôm nay lại có cậu Cảnh từ Cái Sắn lên cũng là một dịp để hai cậu tâm tình với nhau cho vui.

 

Một phần vì lười biếng không muốn về nhà, nhưng phần lớn vẫn là tánh thèm ăn của mình. Đã thế lại nghe đến món bún ốc. Chưa biết ra sao nhưng chắc chắn ngon và đậm đà hơn bửa cơm qúa đơn giản, nghèo khó của gia đình tôi. Gần như hàng ngày đều có món rau muống luộc hay xào làm căn bản. Chẳng một tí ngại ngần tôi vui vẻ nhận lời mời của bà Lập ngay .

         

Rồi từ bữa cơm quen nhau đó, thỉnh thoảng tôi lại được ông bà Lập cho mấy chú em sang tận nhà trọ, mời tôi sang ăn cơm hay uống trà, ăn bánh hoặc nhâm nhi những món thổ sản do Cảnh mang từ Cái Sắn lên.

       

Lần nào cũng vậy, Chuyên luôn luôn dành cho tôi những sự tiếp đãi, săn sóc rất chân thành. Thân tình và quen thuộc đã nẩy nở rất mau giữa tôi và mọi người trong gia đình Chuyên. Những đùa dỡn của tôi và Chuyên cũng như với tất cả mọi người trong gia đình càng lúc càng tự nhiên, thoải mái nhưng vẫn tiếm tàng sự trong sáng. Những câu nói, hành động phô diễn trong sự minh bạch không mang một ẩn ý gì, ngoài việc mua vui bằng những nụ cười thân thương trong gia đình.Tôi luôn luôn nhìn Chuyên, đối đãi với cô bé 14 tuổi chẳng có gì đặc biệt hơn vị trí của một ông cậu và cô cháu gái.

 

           Mỗi tuần 3 buổi tối, tôi đến nhà Chuyên kèm dậy cho Hợp, em trai của Chuyên, lại được gia đình nàng lo cho bữa cơm tối rất đàng hoàng. Trong những lần dậy học như vậy, tôi thường mang theo sách vở của mình ngồi học bài, trong khi chú bé làm bài tập. Sự săn sóc của Chuyên dành cho tôi cũng dần dần không còn vẻ ngại ngần, ngượng ngịu ban đầu nữa. Đôi khi đã làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc trong cái không khí đầm ấm đầy tiếng cười đùa thân thương đó.

 

Nhiều lần, trong khi tôi dậy học cho Hợp hay chăm chú vào bài vở của mình ở chiếc bàn khách, tôi bất chợt nhìn thấy ánh mắt nể trọng nhưng hình như có cái gì là lạ, ấm cúng từ đôi mắt của Chuyên hướng về phía mình. Cô bé nhìn tôi từ chiếc bàn riêng của nàng kê ở góc phòng, cạnh khung cửa sổ phía sau chiếc bàn khách mà tôi và Hợp ngồi.Tôi có cảm tưởng tất cả những hành động, lời nói của tôi trong lúc dậy học cũng như lúc chú ý vào bài vở của mình, đều bị ngắm nhìn rất kỹ lưỡng từ đôi mắt rất hiền, trong sáng của Chuyên. Một ly nước vừa uống cạn đã được cô bé đến rót đầy ngay. Cần một tờ giấy nháp, một chiếc bút chì vừa mòn, muốn được vót nhọn... tất cả được cô bé đáp ứng rất kịp thời một cách kỳ lạ! Với sự chăm sóc, để ý qúa đặc biệt của Chuyên, đôi lúc cũng mang đến cho tôi vài thắc mắc, tí chút cảm giác là lạ. Nhưng rồi cũng chỉ lướt qua không làm tôi qúa bận tâm hay phải ngại ngần, vì nghĩ rằng cô cháu nhỏ bé của mình đã vì kính trọng mà dành cho mình tí chút ân cần mà thôi.

 

Một buổi tối, trong lúc Hợp đang chú ý vào việc làm bài tập, Cảnh vừa từ Cái sắn lên, anh ta mang ra một vài miếng cá khô thiều rủ tôi cùng với ông Lập ra bộ salon để nhâm nhi. Miệng phì phò điếu thuốc lá, Cảnh mở một chai bia tỏ ý mời tôi lấy lệ vì anh biết rõ tôi sẽ từ chối vì không thích uống rượu, nhất là lúc học hành hay làm việc. Trong khi rót bia vào chiếc ly của mình và ông Lập, Cảnh nghiêm nghị nói với tôi :

 

-  Anh phục chú thật! Không rượu, không thuốc lá... chú cưỡng lạI được những tánh xấu đó thật là kỳ lạ. Trong khi bạn bè chú thì ông nào cũng phì phò cái píp trên môi, đánh cờ thâu đêm, uống rượu không biết say...

 

Ngần ngừ một tí, rồi Cảnh nói tiếp :

 

-  Chú đúng là con người gương mẫu, so với anh chú bỏ xa.

 

Không biết Chuyên có nghe trọn vẹn lời khen của Cảnh dành cho tôi chưa, nhưng khi mang đĩa khô cá thiều nướng thơm phức từ trong bếp ra cho chúng tôi. Cô bé mỉm cười nhìn tôi nói :

 

-  Cậu Cảnh nói rất đúng, cô gái nào có phúc mơí lấy được cậu Bình làm chồng.

 

Nghe câu nói đùa của Chuyên cùng tiếng cười khoái trá,có vẻ đồng ý của ông bà Lập. Tôi nhìn Chuyên, rồi cũng chẳng ngại ngần tôi nói một cách thản nhiên :

 

-  Cháu nói có thật không ? Vậy cậu lấy cháu làm vợ nhé  ?

 

Cả nhà phá lên cười vui vẻ vì câu nói của tôi, trong khi mặt cô cháu ửng đỏ vì ngượng ngập. Cô bé đưa ánh mắt liếc nhìn tôi ra vẻ dỗi hờn, không tin tôi nói thật, cô bé nói: 

 

-  Cậu chỉ đùa với cháu mà thôi. Đời nào cậu chú ý đến cháu, cháu xấu xí như ma lem đâu có đáng cho cậu để ý mà.

 

Ông Lập, càng cười to hơn, đưa bàn tay phẩy phẩy về phía tôi như có ý mời mọc. Ông nói trong tiếng cười đầy vẻ khoái chí :

 

-  Đấy tôi biếu cậu đấy, cậu cứ bê cháu nó đi cho tôi nhờ. Ngày nào nó cũng khen cậu. Nào là ngay ngắn, học giỏi.... Khiếp ! nghe nó nói tốt về cậu mà tôi muốn điếc con ráy.

 

-  Bố kỳ qúa! Chuyện gia đình, cái gì cũng mang ra nói với người ngoài.

 

Cùng với dáng điệu dỗi hờn, khuôn mặt đỏ hồng vì ngượng ngập. Chuyên nói xong rồi ngoe ngẩy đi vào phòng trong.

 

Những câu chuyện đuà dỡn như vậy vẫn thường xẩy ra vào những lần tôi đến nhà Chuyên, trong những bữa cơm tối gia đình hay lúc nghỉ giải lao nói chuyện tếu với mọi người... Những lần đó, câu chuyện luôn luôn được kết thúc bằng nét mặt đỏ hồng, ngượng nghịu với một tí dỗi hờn ( hình như không qúa đáng ) của Chuyên. Còn tôi vẫn những câu đùa dỡn vô tư không mang một tí buị nhơ, hoàn toàn trong sáng với cô cháu gái ( không có họ hàng ) của mình. Sự đùa dỡn của tôi chỉ mang theo những nụ cười không ẩn ý của chính tôi, của bố mẹ Chuyên và hình như của Cảnh người cậu ruột của Chuyên nữa thì phải (?)

 

&

 

Dậy học cho Hợp, em của Chuyên được khoảng gần một năm, trong cái không khí vui vẻ ấm cúng như vậy, nhóm bạn của tôi thu nhỏ dần vì một vài người bỏ ngang việc học để đi làm. Không lâu sau đó người bạn chủ nhà cũng đang gò mình vào khuôn thước, dự tính lập gia đình. Chúng tôi không còn lý do gì để xử dụng căn nhà trọ đó nữa.

 

Buổi tối, trước ngày dọn nhà ( đúng ra chúng tôi chỉ quyét dọn sơ sài vì có gì đâu mà dọn, ngoài một mớ sách vở, vài bộ quần áo… Còn bàn ghế, giường chiếu, chăn màn đều của gia đình người bạn chủ nhà ). Tôi cố ý đến nhà Chuyên hơi muộn để chắc chắn không gặp phải bữa cơm tối. Cũng để gặp được cả gia đình nàng nói vài câu từ gĩa, cám ơn những thịnh tình mà họ đã dành cho tôi trong thời gian qua. Mặc dù nguồn tin chúng tôi rã đám đã được mọi người trong xóm đạo biết từ trước rồi, nhưng khi bước vào nhà, tôi chỉ mới nói vài câu chào hỏi, báo tin ngày mai sẽ rời xa xóm đạo, đã làm cho bầu không khí quanh chúng tôi như bị khựng lại với âm thanh buồn bã, im lặng. Ông bà Lập nói với tôi vài lời cám ơn về việc đã dậy dỗ Hợp trong thời gian vừa qua. Nhắn nhủ tôi siêng đến thăm họ để giữ mãi tình thân. Cảnh bắt tay tôi, anh xiết nhẹ tay tôi và nói rất nhẹ bên tai tôi :

 

-  Chú Bình, cố gắng dành thời gian đến thăm chúng tôi thường nhé! Chuyên nó rất mến chú...

 

Tôi cũng chỉ nghe thoáng qua lời nói của Cảnh, dù nhìn thấy dáng diệu anh ta có tí gì là lạ, nhưng tôi không để lại trong lòng mình một tí suy nghĩ nào. Sau vài phút đầu tiên, vì bận rộn với những câu giao tế thông thường, tôi đã không chú ý đến Chuyên. Nhưng khi những lời chào hỏi đã qua, tôi mới nhớ ra là Chuyên chưa nói với tôi một lời nào. Cũng chính lúc đó, tôi chợt nhìn thấy cô bé đứng tựa vào khuôn cửa sổ, im lặng nhìn tôi với ánh mắt phủ đầy buồn bã. 

 

Tôi bước lại gần Chuyên, đưa hai bàn tay để nhẹ lên đôi vai cô bé, giọng nói thật bình thản. Giọng nói không mang theo một ẩn ý của một người cậu đứng đắn trong gia đình. Tôi nói với cô bé :

 

-  Cậu chào cháu nhé Chuyên, cậu hứa bất cứ lúc nào có thời giờ rảnh cậu sẽ tạt vào thăm cháu và gia đình.

 

Chuyên ngước mắt nhìn tôi, giọng nói rất nhẹ, không che dấu được nỗi buồn chất chứa trong câu nói :

 

-  Cám ơn cậu Bình, cháu mong cậu đừng quên lời hứa, thỉnh thoảng đến thăm gia đình cháu.

         

Ngập ngừng một chút, như để đè nén cảm xúc buồn bã đang hiện rõ trên nét mặt. Cô bé nhìn tôi, hình như trong ánh mắt của nàng tôi thoáng thấy có cái gì là lạ. Có tí gì mơ hồ, bước ra khỏi cái buồn bã thông thường của người cháu nhỏ bé mà tôi vẫn có trong tâm tư, trí não của mình. Cô bé vội vàng nói với tôi :

         

          -  Xa cậu cháu buồn qúa, cháu nhớ cậu lắm, cậu Bình ạ.

 

Nói xong câu nói vội vàng đó, đôi mắt nàng chợt đỏ lên, quay vội đi hướng khác. Không dấu được tất cả mọi người khi cô bé đưa cánh tay lên gạt hai giòng lệ đang chẩy dài trên gò má !

 

Bà Lập nhìn Chuyên hơi cau mày ra vẻ trách móc:

 

-  Cái con này hôm này thật kỳ lạ! Cậu dọn đi chỗ khác chứ cậu có đi xa, không bao giờ gặp lại mày đâu mà khóc. Cậu đã nói rồi, thỉnh thoảng sẽ đến thăm mà.

 

Đứng gần đó, Cảnh im lặng theo dõi diễn tiến. Anh đưa mắt ái ngại nhìn tôi, rồi lại nhìn Chuyên cùng với vài cái lắc đầu nhè nhẹ khó hiểu.

 

&

 

Rồi từ ngày rời xa xóm đạo đó. Thỉnh thoảng tôi cũng ghé vào thăm hỏi gia đình Chuyên, gặp gỡ Cảnh hay bố mẹ Chuyên tâm sự vu vơ. Đôi lúc tôi cũng coi sóc sơ sài bài vở cho mấy đứa em trai của nàng. Lần nào tôi đến thăm, đều nhận được sự săn sóc chân thành, tận tình của Chuyên cũng như sự vui vẻ thân tình của mọi người trong gia đình. Mỗi khi vừa trông thấy tôi đến thăm, nàng chạy vội vào phòng sau, vuốt nắn, chăm sóc lại mái tóc, thoa một tí son đỏ trên đôi môi ,mừng rỡ chạy ra vồn vã chào đón tôi. Rồi im lặng đứng tựa vào khung cửa số, kín đáo nhìn tôi với ánh mắt thân thương nhưng vẫn có cái gì là lạ. Còn tôi vẫn vô tư, bình thản ngồi nói chuyện, đùa vui với ba mẹ nàng hay với Cảnh ở phòng khách.

 

Đôi khi, vì một cách cảm nào đó khiến tôi quay nhìn cô bé. Ánh mắt của chúng tôi gặp nhau, Chuyên lại lộ vẻ luống cuống, cố làm ra vẻ tự nhiên rồi vô tình quay đi hướng khác. Còn tôi vẫn với cái nhìn vu vơ, trong sáng của một người cậu thân tình đúng nghĩa trong gia đình. Những câu đùa dỡn của tôi đôi khi rất bạo. Có lúc tôi đưa đôi tay lên bá vai cô bé kéo sát vào mình không một tí ẩn ý. Tất cả hành động của tôi được diễn đạt một cách bâng quơ, không ngại ngần mất tự nhiên. Thường được kèm theo những nụ cười thoải mái của chính tôi và tất cả mọi người trong gia đình nàng nữa. Cái lý do rất đơn giản cho thái độ vô tình, ngay ngắn là vì trong lòng tôi luôn luôn nghĩ cô cháu của mình còn nhỏ, thua tôi 8 tuổi. Rất rõ ràng, hợp lý khi tôi đã được đặt vào vị trí của một người cậu trong gia đình của nàng.

         

Vào khoảng cuối niên học, ngày tốt nghiệp của tôi gần kề mang cho tôi bao nhiêu bận rộn. Vì bải vở, vì thi cử, cùng với những lo lắng cho vấn đề tìm việc làm sau khi tốt nghiệp... Tôi chẳng còn thời gian để thăm viếng gia đình Chuyên nữa. Một buổi chiều, trên đường từ đại học về nhà, chiếc xe Suzuki cà tàng, cũ kỹ của tôi bị hư máy dọc đường. Tôi đã dùng đủ mọi thủ thuật để sửa chữa, nhưng cuối cùng cũng phải mang đến cho một tiệm sửa xe. Để xe lại cho họ sửa, hẹn ngày mai mang tiền đến lấy. Tôi không thể chờ họ sửa được vì lúc đó tôi chẳng có một đồng xu dính túi ( đây là cái bệnh nghèo cố hữu, triền miên của suốt cuộc đời đi học của tôi ! ). Mặc dù nhà rất xa nơi chổ sửa xe nhưng tôi cũng chẳng còn giải pháp nào hơn là thủng thẳng đi bộ về nhà.

 

Trời hôm đó mây giăng mờ mờ, làm giảm đi rất nhiều cái nóng đổ lửa, ngột ngạt của Sàigòn. Đó cũng là cái may nho nhỏ cho tôi lúc túng thiếu không có tiền để đi xe Lam (lọai xe ba bánh chở khách rất thông dụng ở VN thời đó ), phải cuốc bộ một khoảng đường hơn 3 cây số, từ ngã tư Hồng thập Tự - Lê văn Duyệt đến Hoà Hưng. Trong lúc tôi đang chậm rãi đi bộ, vài tiếng gọi đã làm tôi giật mình :

 

-   Cậu Bình, cậu Bình...

 

Tôi đưa mắt tìm kiếm người gọi mình từ giòng xe dầy đặc, đang xen kẽ, nối tiếp nhau trên con đường Lê văn Duyệt vào giờ tan sở. Một chiếc xe Lam chở đầy khách từ từ táp vào lề đường , dừng lại phía trước mặt tôi. Từ trong xe, Chuyên tách rẽ mấy người khách ngồi phía ngoài rồi bước xuống xe. Nét mặt đầy mừng rỡ, ngạc nhiên, cô bé chạy đến phía tôi :

 

-  Cậu Bình! Trời ơi,  lâu qúa rồi cậu không đến chơi nhà cháu, ai ai cũng nhắc nhở và mong cậu. Cậu Cảnh mấy lần từ Cái Sắn lên muốn gặp cậu lắm.

 

Tôi cũng rất mừng rỡ gặp lại Chuyên. Ít ra nhìn lại cô bé cũng nhắc nhở tôi là đã 3 tháng nay vì bận rộn vớI học hành, thi cửa, tôi chưa đến nhà cô bé lần nào.Tôi đứng lại tỏ vẻ vui mừng vì sự vồn vã qúa thân tình của Chuyên. Tôi nói với nàng :

 

-  Cháu Chuyên, cậu bận qúa vì phải lo thi cử ra trường cháu ạ. Cháu và gia đình có gì lạ không ?

 

Tôi chợt nhìn thấy trên góc chiếc áo dài trắng của nàng. Phía ngực bên trái, có dấu hiệu đỏ của trường trung học Nguyễn bá Tòng. Ngạc nhiên hơn nữa tại sao cô bé lại đi xe Lam thay vì chiếc xe Honda PC50, mà cô bé luôn luôn lau chùi rất kỹ lưỡng chỉ dành cho việc đi học hàng ngày. Nhìn Chuyên với đôi mắt dò hỏi, tôi nói :

 

-  Xe của cháu đâu rồi ? Cháu bỏ học trường Đồng Tiến rồi hả ?

 

            -  Cháu cho Hợp mượn xe hôm nay rồi. Cháu và Hoàng, cô bạn thân của cháu ở giữa xóm, người mà cậu đã vài lần được mẹ cô ta mời vào nhà chỉ toán cho cô ta đó. Cậu còn nhớ không ? Chúng cháu bỏ trường Đồng Tiến lên Nguyễn bá Tòng từ mấy tháng nay rồi. Hôm nay Hoàng bị bệnh nghỉ học cho nên chẳng có ai chở về vì vậy cháu phải đi xe Lam cậu à.

 

Trả lời tôi xong, Chuyên mở lớn đôi mắt nhìn tôi với sự ngạc nhiên lộ ra mặt, nàng hỏi tôi :

 

-  Ừ nhỉ, tại sao cậu phải đi bộ ? Chiếc xe Suzuki giang hồ, không đèn của cậu đâu rồi ?

 

Câu hỏi qúa thật tình của cô bé làm tôi nhớ đến chiếc xe bạc rạc, xọc xạch của mình. Tôi không ngờ nó đã nổi danh với gío bụi, đến nỗi cô cháu tôi đã gọi nó là chiếc xe giang hồ, không đèn! Đã thế tôi lại càng ngượng ngùng, đau khổ, không biết trả lời ra sao cho câu hỏi vô tình của cô bé, khi nghĩ đến vì cái túi không tiền của mình mà đang phải thong dong cuốc bộ về nhà.

 

Ngập ngừng một tí, nở nụ cười như để cố che dấu cảm giác xấu hổ, tôi trả lời cô bé:

 

-  Xe cậu hỏng rồi, phải để ở tiệm cho họ sửa, vì không có tiền đi xe Lam về nhà, cho nên cậu đành đi bộ chứ làm sao được?

 

Câu nói của tôi hình như chẳng có ảnh hưởng gì với cô bé, chắc cô bé tưởng tôi nói đùa. Nhưng cũng có lẽ quá mừng rỡ gặp lại tôi cho nên cô bé cũng chẳng cần nghe, chẳng cần hiểu lời nói thật thà, đau buốt của tôi. Cô bé nắm lấy tay tôi rất tự nhiên rồi nhí nhảnh nói với tôi :

 

  -  Cháu cũng đi bộ với cậu cho vui.

 

Tôi nói vài câu chối từ lấy lệ, để cho qua mà thôi. Thật ra trong lòng tôi cũng cảm thấy vui vui nếu có một người làm bạn đồng hành để nói chuyện, quên đi khoảng đường khá dài mà mình phải miễn cưỡng cuốc bộ. Huống chi lại là cô cháu gái dễ thương, mà mình đã từng đùa dỡn không một tí ngại ngần trong suốt mấy năm quen biết vừa qua.

 

Đi với nhau, nói chuyện được một lúc. Có lẽ không qúa 5 phút đồng hồ. Cô bé quay sang nhìn tôi ra vẻ mệt nhọc, nét mặt hơi nhăn nhó, nói với tôi trong âm thanh có tí nũng nịu :

 

-  Cậu Bình, cháu khát nước qúa, cậu mời cháu một chầu nước đi.

 

Đến lúc này thì thật sự tôi đã rơi vào cảm giác cháng váng vì xấu hổ, ngượng ngập rồi. Tôi biết cô cháu gái đã không nghe rõ hay không tin những lời tôi vừa nói, nghĩ rằng tôi nói đùa về cái túi không tiền, nghèo túng triền miên của tôi ( vì tôi đã từng đùa dỡn mà ! ). Thừ người ra, im lặng một tí. Đôi chân tôi bước chậm lại, nhìn thẳng vào mặt cô bé, với giọng nói rất rõ ràng, không đùa dỡn, tôi ngượng ngập nói :

 

-  Cậu nói thật với cháu đó. Cậu không có tiền trả tiền sửa xe cho nên mới phải đi bộ về nhà.

 

Tưởng rằng với câu trả lời đau khổ của mình sẽ làm cho cô cháu gái im lặng cảm thương, buồn bã cho cái nghèo túng của ông cậu. Người mà cô ta kính ngưỡng, luôn luôn nhìn vào như ngọn hải đăng ngoài biển cả. Nhưng hoàn toàn ngược lại sự tưởng tượng của tôi. Chuyên lại tỏ ra vui mừng, cái vui mừng kỳ lạ, phơi bầy trọn vẹn, rõ ràng  trên khuôn mặt trái xoan ngây thơ. Trong nụ cười, ánh mắt rực rỡ của cô bé. Cô bé cầm vội lấy cánh tay tôi, ngước mắt nhìn tôi rất thân thiện rồi nói :

 

-  Thế thì may quá, cháu có tiền. Cháu sung sướng được '' bao '' cậu một chầu giải khát.

 

Nói xong , chẳng đợi tôi trả lời, cô bé cầm tay tôi kéo đi dù tôi vẫn còn lịm người ngượng ngập, khó xử sự. Hình như nhìn thấy sự lưỡng lự của tôi, Chuyên đưa mắt nhìn tôi thân thiện nàng nói :

 

-  Cậu đừng lo, cháu có tiền mà. '' bao'' cậu một lần giải khát có chi là nhiều đâu, cậu đừng từ chối làm cháu buồn.

 

Trong hoàn cảnh đó tôi chẳng biết làm sao hơn là bước theo cô bé vào môt quán nước không xa, ngay gần ngã tư, góc đường Phan đình Phùng.

 

Vào trong quán, sau khi đã ngồi đâu vào đó ở một chiếc bàn nơi góc quán, Chuyên hỏi tôi rất nhẹ:

 

-  Cậu uống gì ? Cháu kêu hai trái dừa lạnh nhé ?

 

Tôi nhìn vào tờ giấy ghi giá cả dính trên tường, ngay phía trên chiếc bàn. Dừa lạnh 15 đồng, trà đá 3 đồng… Tôi nói nhẹ với Chuyên :

 

-  Cậu uống trà đá.

 

Có lẽ khi nhìn trên bảng gía và sự lựa chọn của tôi đã không qua được sự chú ý của Chuyên. Cô bé nói với tôi :

 

-  Không, cậu phải uống dừa với cháu. Cậu đừng ngại cháu không có tiền. Đây này, cháu có dư tiền mà.

 

Vừa nói, Chuyên vừa mở cái bóp nhỏ trong chiếc cặp đi học ra. Im lặng, chậm rãi lấy ra tờ giấy 50 đồng cho tôi thấy. Cô bé kín đáo đẩy nhẹ tờ giấy bạc, ép nó dưới cái tàn gạt thuốc lá ở giữa bàn. Sau đó đưa mắt len lén nhìn chung quanh ra ý chắc chắn không có người nào nhìn thấy. Với giọng nói rất nhẹ, bí mật, gần như bằng hơi thở, cô bé nói với tôi :

 

-  Cháu đưa tiền cho cậu trả hộ, để cậu khỏi phải áy náy, kỳ cục vì con gái trả tiền cho con  trai.

 

Tôi nghe cô bé nói mà lòng mình ngẩn ngơ. Tôi không ngờ cô cháu bé nhỏ, ngây thơ của mình lại có thể chú ý đến những cái rất tế nhị, đầy tâm lý như vậy. Trong khi tôi, đứa con trai gần 24 tuổi vẫn còn ngờ nghệch. Tôi nở nụ cười hơi buồn che dấu cái mặc cảm vì nghèo triền miên của mình. Cũng lúc đó trong lòng tôi chợt manh nha một khám phá rất mù mờ, nhưng cũng đủ cho tôi có một cảm nhận là cô cháu gái của mình hình như đã có cái gì lớn khôn của một người thiếu nữ rồi.

 

Trong lúc tôi còn đang ngẫn ngờ với hành động tâm lý khôn ngoan của Chuyên. Cô bán quán đã đến đứng cạnh chiếc bàn ra ý hỏi chúng tôi dùng gì .Tôi chưa kịp trả lời, Chuyên đã nhìn cô bán quán, nói với cô ta :

 

-  Chị cho em hai trái dừa xiêm lạnh.

 

Tôi giật mình với quyết định qúa nhanh của cô cháu. Vội vàng tôi nhìn cô bán quán rồi sửa lại lời yêu cầu :

 

-  Chị cho tôi một trái dừa lạnh và một ly trà đá...

 

Chuyên xua tay ra dấu với cô bán quán, nàng ngắt lời tôi:

 

-  Không, chị cứ mang ra cho em hai trái dừa mà.

 

Cô bán quán đưa mắt nhìn tôi rồi nhìn Chuyên tỏ ý không biết phải làm sao. Tôi ngước mắt nhìn cô ta một lần nữa rồi với giọng rất rõ ràng, tôi nói với cô ta :

 

-  Đây là cô cháu của tôi. Tôi nghèo quá không có tiền để mời cháu mình uống nước. Cháu tôi phải bỏ tiền ra '' bao '' tôi. Vậy chị cứ mang cho tôi một ly trà đá, chẳng có gì phải suy nghĩ nữa.

 

Nói xong, lấy tay chỉ vào tờ giấy 50 đồng còn nằm chình ình trên mặt bàn, dướI chiếc gạt tàn thuốc lá, tôi nói tiếp:

 

-  Chị thấy không ? 50 đồng là của cháu tôi đó. Cô ta sợ tôi '' quê '' với chị, đưa cho tôi trả tiền đó!

 

Chuyên ngỡ ngàng, giương mắt nhìn nét mặt thật thà của tôi. Cô bé lắc đầu nhè nhẹ, chậm rãi ngại ngần nói với tôi :

 

-  Cậu Bình kỳ qúa. Có gì đâu mà cậu áy náy đến như vậy.

 

Khi cô chủ quán mang trái dừa và ly trà đá ra, vừa để trên mặt bàn. Tôi định kéo ly trà đá gần về phía mình, nhưng Chuyên đã đưa tay ra trước, cầm lấy ly trà đá. Cô bé nói nhẹ:

 

-  Cậu để cháu quấy đường cho cậu nhé.

 

Tôi im lặng nhìn cô bé chậm rãi mở lon đường, lấy vài muỗng đường cho vào ly nước, quấy rất kỹ lưỡng trước khi đưa vào tay tôi. Cô bé nói rất nhẹ :

 

-  Cháu mời cậu.

 

Thẫn thờ nhìn sự chiều chuộng, chăm sóc của cô bé. Tôi chợt cảm thấy lần chiều chuộng, chăm sóc của Chuyên dành cho tôi hôm nay, ở quán nước, có một tí gì khang khác những lần nàng chăm sóc cho tôi ở nhà nàng. Tâm tư tôi chợt lóe lên một vài câu hỏi rất mù mờ.  Hành động của cô bé có còn là sự kính mến, lo lắng đúng nghĩa của người cháu dành cho người cậu nữa không? Hình như tôi thoáng nhìn thấy, cái gì có vẻ mông lung, lãng mạn ẩn chứa một vài âm thanh ấm cúng nhẹ nhàng của người con gái dành cho người con trai mà nàng yêu mến thì phải? Cảm gíac đê mê, sung sướng thóang hiện trong lòng tôi, nhưng cũng chỉ qua vài phút đồng hồ rồi lại biến mất. Tôi nghĩ, cô cháu của mình vẫn còn bé như ngày nào, vẫn là cô gái 14 tuổi ngây ngô trong trí não tôi. Nàng kính trọng, chăm sóc tôi chỉ vì cảm phục tài năng, tư cách của một người cậu thân thương mà thôi. 

 

Ngồi với nhau, nói chuyện lung tung, quanh các chuyện học hành và vài ước muốn vu vơ trong cuộc sống. Chuyên hỏi tôi khá nhiều về ý định cho tương lai sau khi tôi tốt nghiệp. Quan niệm của tôi thế nào về một cô con gái đẹp, dạng người yêu mến trong ước mơ của tôi. Tôi có bao giờ nghĩ đến việc lập gia đình sau khi tốt nghiệp và tìm được việc làm không ? Đặc biệt tôi đã để mắt hay chú ý đến một người con gái nào chưa ?..v.v.. Dĩ nhiên trong thân tình và tư thế người cậu trong sáng tôi chẳng có gì để dấu giếm Chuyên.

 

Có một điều đã làm tôi rất ngại ngần trong lúc nói chuyện, đôi khi gây cho tôi rất khó nghĩ. Chuyên nhìn vào tôi với tất cả sự kính phục. Dưới mắt cô bé tôi là một người con trai học rất giỏi. Tôi chăm chỉ, ngoan ngoãn, không đua đòi bạn bè trong những thói hư tật xấu như nghiện hút, uống rượu, cờ bạc. Tôi rất chân thành và thật thà ... Tôi có hàng trăm cái tốt đẹp mà cô bé mô tả về tôi. Nghe cô bé tôn vinh mình, tôi hiểu rất rõ. Những sự kính nể quá đáng và sai lầm đó, đã được thành hình dần dần, từ những lời khen tặng của những bậc cha mẹ trong cái xóm đạo mà tôi đã trọ học ngày trước. Những lời khen không thật đó cứ được tô vẽ thêm lên trong những câu chuyện hàng ngày của các bà mẹ. Họ nói với nhau ở nhà thờ, ở góc chợ hay những lúc rảnh rỗi gặp nhau ngoài đường. Kết qủa là những bộ óc non nớt, ngây ngô của những đứa con của họ đã được in sâu bằng những vết son tuyệt vời, gương mẫu quá đáng, sai sự thật về tôi.

 

Tôi cố gắng nói với Chuyên những điều thật sự về mình. Tôi cho nàng biết tôi có dáng dấp quê mùa, nhà nghèo, xấu trai, đầu óc kém thông minh… Tôi phải chăm học chỉ vì ngành học bắt buộc và nhất là trí nhớ qúa kém so với bạn bè cùng lớp. Tôi đã từng thất bại ê chề trong nhiều lần thi cử ... Nhưng tôi càng nói, càng phân trần, càng cố gắng kéo mình về với sự thật tầm thường, nhiều phần kém thua cố hữu của mình. Tôi lại càng được Chuyên kính nể hơn vì nghĩ rằng tôi khiêm nhượng. Cuối cùng tôi đành im lặng vì cái bất lực của mình, vì cái lầm lẫn, tôn sùng qúa đáng của cô cháu.

 

Chúng tôi ngồi trong quán nước được một lúc thì trời đổ mưa. Cơn mưa lâm râm, bầu trời u ám bao phủ bởi lớp mây mờ mờ, không di động, báo hiệu trận mưa không to nhưng không dẽ dàng ngưng tạnh trong chốc lát. Trên đường phố, những toán học trò về học đã thưa thớt dù vẫn còn đông xe. Nhiều lần nhìn đồng hồ, tôi có cảm giác hơi lo vì việc về nhà trễ của Chuyên, tôi hỏi cô bé với vài lo lắng :

 

            -  Cháu Chuyên, có lẽ muộn rồi, cháu đi xe Lam về đi kẻo ba mẹ cháu trông

 

  -  Thế còn cậu ? Cậu không muốn về cùng với cháu à ?

 

            -  Cậu thì về lúc nào mà chả được. Có ai trông mong đâu mà lo. Cháu cứ lấy xe Lam về trước đi, cậu thủng thẳng chờ hết mưa rồi đi bộ về nhà cũng được.

 

            -  Không! Cháu đã nói với cậu rồi, cháu cùng đi bộ với cậu mà. Chắc cậu lại chê cháu xấu không muốn đi với cháu ngoài đường chứ gì ?

 

Nghe Chuyên nói tôi ngỡ ngàng. Tôi không ngờ cô bé lại cứng đầu đến thế. Dĩ nhiên tôi cũng biết rất rõ là số tiền sau khi trả cho trái dừa và ly trà đá còn qúa dư cho cả hai người đi xe Lam về nhà. Nhưng cái cảm giác '' bóc lột '' cô cháu gái qúa đáng của mình đã làm tôi ngại ngần và ngượng ngùng.

 

Luỡng lự một chút tôi trả lời cô bé :

 

-  Cháu đừng nghĩ thế làm cậu buồn. Cậu chỉ sợ cháu về muộn bố mẹ cháu trông, lo lắng mà thôi.

 

Nhưng dù có nói sao, với lý lẽ nào, cô bé nhất định đòi đi bộ với tôi về nhà như đã hứa.Thấy không còn cách nào hơn, tôi đành nói :

 

-  Cậu không mang theo áo mưa cho nên không thể đi bộ với cháu được. Thôi, cách tiện nhất là cậu cháu ta cùng đi xe Lam về nhà. Cháu trả tiền cho cậu rồi mấy ngày nữa cậu sẽ mang tiền lại trả cho cháu, thế là gọn ghẽ nhất

 

Dù tôi đã xuống nước chịu ngượng để đưa ra giải pháp tiện lợi, hợp lý đó, nhưng Chuyên vẫn không chịu. Cô bé nằng nặc đòi đi bộ với tôi, dù trời mưa. Cô bé nói :

 

-  Cháu có một cái áo mưa, dư đủ cho hai cậu cháu mình cùng đi, hơn nữa mưa có nặng hột đâu mà lo.

 

Thành thật lúc đó tôi hoàn toàn không hình dung ra được cái áo mưa của Chuyên to nhỏ ra sao, sự khó khăn của việc che chung một cái áo mưa với một cô bé. Dù trong tâm tư của tôi vẫn coi cô ta là một cô cháu còn bé bỏng, ngây thơ không hề thay đổi của hơn 2 năm về trước. Cuối cùng chúng tôi đồng ý cùng che chung chiếc áo mưa và đi bộ với nhau một đoạn đường rồi lấy xe Lam về nhà. Nhưng khi ra khỏi quán nước, đứng dưới hàng hiên, nhìn Chuyên mở chiếc cặp đi học, lấy ra cái áo mưa bằng nylon nhỏ xíu. Có lẽ nếu cô bé mặc cho một mình cũng đã thấy chật rồi huống chi lại phải dùng cho 2 người! Đã thế Chuyên lại không mang theo nón hay mũ, chỉ có cái nón áo mưa hình tam giác, nhỏ nhắn với 2 sợi dây để thắt vào cần cổ. Tôi nhìn chiếc áo mưa với ít nhiều chán nản, thất vọng. Hình như nhìn thấy thái độ không vui của tôi, cô bé cười nhẹ rồi nói với tôi:

 

-  Chẳng sao cậu ạ. Cậu cao hơn cháu vậy cậu cầm lấy cái áo mưa che lên đầu hai cậu cháu mình. Làm sao mà ướt được ?  Mưa râm râm, có gió to đâu mà lo.

 

Cuối cùng, cái nón áo mưa được đội lên đầu cô bé. Hai sợi dây nylon thắt chặt vào dưới chiếc cằm xinh xắn làm nổi bật khuôn mặt ngây thơ dẽ mến của cô cháu gái. Còn tôi thì chẳng làm sao hơn là đưa thẳng cánh tay lên cầm lấy chiếc áo mưa che lên đầu hai cậu cháu .

         

Nhưng khi bước ra khỏi cái hiên của quán nước, dưới trời mưa, tôi mới thực sự thấy được điều khổ ải. Tôi cố gắng dành phần lớn che phủ cho cô cháu gái. Ngược lại cô bé lại cũng cố gắng nhường nhịn phần rộng rãi cho ông cậu. Dưới cái diện tích của chiếc áo mưa bằng tờ báo, làm sao có thể che kín cho hai người được, dù trời mưa rất nhỏ hạt ? Đã thế lại còn nhường nhịn cho nhau nữa thì  cả hai cậu cháu không ướt được ?!

         

Đi được một lúc, vì mỏi tay, vì cái không gian chật chội, vì lo lắng những giọt mưa làm ướt cặp vở, làm lem luốc chiếc áo dài trắng trong bằng lụa của cô cháu gái... Tôi hạ cánh tay xuống, vòng tay lên vai cô bé, kéo cô bé ép sát vào thân mình của tôi. Cũng chính lúc đó tôi cũng cảm nhận được vòng tay bé nhỏ, rất mềm của Chuyên, vòng tay ra sau lưng tôi ghì sát tôi vào tấm thân mềm ấm của nàng .

         

Lúc này tôi mơí thật sự nhận được cái cảm giác gần gũi da thịt, mềm mại thân thể của cô cháu gái mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Đôi vai của cô bé thật mềm,thân thể và cái đầu che phủ bởi chiếc nón áo mưa xinh xắn của nàng, dựa vào ngực tôi. Dù tiếng mưa rơi xột xoạt, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng thở và nhịp tim đập của cô bé. Tôi im lặng để cho tất cả cảm xúc đê mê tuyệt vời đó di chuyển, lan tràn hết châu thân, thấm trọn vào tim tôi. Mang đến cho tôi cái cảm giác khám phá đầu tiên, hấp dẫn tuyệt vời từ thân thể mềm mại của cô cháu gái. Chuyên cũng im lặng, cái im lặng khó hiểu, lạ kỳ của cô bé đã làm tôi chợt nhớ ra là nàng đã 16 tuổi rồi. Cô nữ sinh đệ tam. Chuyên không phải là cô bé 14 tuổi, cô bé nhỏ đệ ngũ ngây ngô, hơn hai năm trước mà tôi đã gặp, thường đùa dỡn dưới tình thân cậu cháu nữa.

 

Thời gian, nguời bạn chân thành và trầm lặng  trong trí nhớ và hiện tại của tôi, đã bước vội đến bên tôi, thì thầm nhắc nhở tôi rằng tôi đã nhầm lẫn. Thời gian trách cứ tôi đã vô tình quên đi tác động của nó trong hơn 2 năm vừa qua. Thời gian cũng đưa ngón tay gõ nhẹ vào trí khôn của tôi, nhắc nhở tôi phải thận trọng, phải biết mềm mỏng, chiều chuộng cô cháu của mình vì nàng đã 16 tuổi rồi. Cái tuổi của mơ mộng, yêu si. Ở cái tuổi đó những vuốt ve, đùa dỡn vô tư, không mang ẩn ý cuả tôi trong hơn 2 năm qua thật đáng trách, không thể chấp nhận và tiếp tục được nữa. Tôi phải hiểu rằng, sự liên hệ giữa tôi và cô cháu gái  không thể mang theo những nụ cười hời hợt, nhẹ nhàng dẽ lãng quên của tuổi ngây thơ 14 tuổi nữa. Bây giờ, ở cái tuổi 16, tuổi của mơ mộng, cô cháu gái của tôi đã có dư đủ âm thanh và mầu sắc trong trái tim của một người thiếu nữ. Chuyên đang đợi chờ cái gì đó, thoáng nhẹ nhưng lãng mạn mà người ta gọi là tình yêu. 

 

Thời gian cũng cho tôi biết, những hành động thoáng khoát không mang ẩn ý của tôi không thể dậm chân ở một chỗ được. Tôi phải thay đổi cho hoà hợp với nhịp đi chậm rãi của thời gian cùng với sự khôn lớn của cô cháu gái mình. Những sự vuốt ve êm ái, những nụ hôn ngọt ngào thương yêu sẽ bước đến dần dần mang theo những kỷ niệm của tình yêu trai gái.

         

Trong cái im lặng đê mê đó, thỉnh thoảng tôi kín đáo nhìn sang Chuyên. Chiếc áo dài trắng của nàng đã thấm ướt gần như trọn vẹn. Qua làn vải trắng mong manh, hiện ra trước mắt tôi lồ lộ chiếc xú chiêng nhỏ nhắn, căng phồng, di động nhẹ nhàng lên xuống theo nhịp thở của lồng ngực trắng ngần, tròn trịa hấp dẫn. Trên khuôn mặt, trái xoan xinh xắn của Chuyên vài lọn tóc loà xòa vì những giọt nước mưa, dính sát vào nền da mặt đỏ hồng (không biết mầu hồng tự nhiên của nàng hay mâù hồng của ngượng ngập sung sướng ?). Cũng trên khuôn mặt dễ thương, xinh đẹp đó, vẫn còn vương lại vài giọt nước mưa rất trong, đọng lại như những giọt sương sa buổi sớm trên hoa cỏ.

         

Đôi môi của Chuyên cong đều đặn, hồng thắm chẳng có một dấu tích gì tái xanh vì mưa lạnh. Tôi ngẫn ngơ nhìn chiếc miệng xinh xắn, mang theo biết bao nhiêu tưởng tượng, với những nụ hôn nồng nàn, ngọt lịm từ hai vành môi đỏ chót đáng yêu. Đôi mắt nàng chứa đầy bóng dáng mơ say, bao phủ cả một bầu trời lãng mạn yêu thương. Tôi mường tượng lại ánh mắt của cô bé Chuyên thường kín đáo nhìn tôi trong nhà cô bé, mỗi khi tôi dậy học cho em nàng. Tôi chợt tìm thấy ánh mắt ngày đó và bây giờ hình như có cái gì tương đồng, rất giống nhau mà ngày đó tôi đã vô tình không biết. Ánh mắt sáng ngời tiềm tàng cảm giác thiết tha, pha trộn cái đậm đà của ngọt ngào mến thương. Ánh mắt nói rất nhiều,không bằng ngôn ngữ và bằng cảm giác mến yêu. Với tìm tòi đó, lúc đi bên nàng dưới trời mưa rơi nhè nhẹ, đã làm cho tôi thông hiểu ý nghĩa của ánh mắt mà Chuyên dành cho tôi ngay từ khi nàng còn là cô bé đệ ngũ 14 tuổi.  Ngày mà tôi đến nhà Chuyên, nhưng chỉ biết nhìn Chuyên với tất cả tấm lòng chân thành, ngay ngắn trong vai người cậu của nàng. Bây giờ, tôi chợt cảm thấy tôi yêu, tôi mến và tôi ước ao được ánh mắt đó nhìn tôi mãi mãi.

         

Cả hai chúng tôi im lặng đi bên nhau, dưới bầu trời Sàigòn, buổi chiều lất phất mưa rơi. Cái im lặng của tôi, vì tôi đang nhận được những đê mê từ sự khám phá được cái nẩy nở, khôn lớn của Chuyên, cô cháu gái 16 tuổi. Cái im lặng của nàng, tôi không hiểu rõ lý do, nhưng tôi biết chắc chắn nó đang chuyên chở tất cả những cảm giác ngọt lịm của yêu đương và đụng chạm xác thân.

         

Đúng lúc tôi cúi xuống đờ đẫn, mê mẩn nhìn khuôn mặt trái xoan của nàng. Chuyên cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, kèm theo nụ cười vu vơ của tôi và nàng. Nhưng cả hai chúng tôi cảm thấy đã qúa đầy đủ, ánh mắt đã thay cho một câu nói có hàng ngàn ý nghĩa yêu đương. 

         

            Tôi chợt buột miệng gọi nhỏ :

-  Chuyên, cháu Chuyên....

-  Dạ, Cậu Bình....

 

Thấy tôi im lặng khá lâu, Chuyên dựa sát hơn vào tôi, vòng tay của nàng sau lưng tôi cũng xiết chặt lấy thân tôi hơn, rồi nàng hỏi tôi thật nhẹ :

            -  Cậu Bình, Tại sao cậu im lặng ? Cháu muốn nghe cậu nói những gì cậu đang nghĩ ...

            -  Chuyên... Cháu đẹp lắm.

            -  Thật hả cậu ? Cháu cám ơn cậu …

 

Chỉ có thế rồi chúng tôi lại im lặng bởi vì đã qúa đủ rồi. Quá đủ để chúng tôi nhìn rõ con tim thầm kín của nhau. Quá đủ để tôi hiểu sự thầm kín ngọt ngào trong ánh mắt của cô cháu gái đã dành cho tôi từ khi cô bé còn 14 tuổi, hơn 2 năm về trước. Cũng quá đủ để Chuyên hiểu là người cậu của nàng đã ngây ngất với sắc đẹp và tình yêu của nàng, lúc Chuyên 16 tuổi !...

 

Chiều tối hôm đó, tôi về nhà với tâm trạng phức tạp, phủ đầy ray rứt giữa tình cảm và lý trí. Bên cạnh cảm giác đê mê vì khám phá được mối tình vừa chớm nở giữa tôi và Chuyên. Trong tâm tư tôi vẫn có những ngại ngần đắn đo vì những trắc trở mà tôi mường tựơng thấy từ đằng xa.Tôi nghĩ đến Chuyên, đến sự cách biệt tuổi tác qúa nhiều giữa tôi và nàng. Dù thế nào nàng vẫn chỉ là một cô bé 16 tuổi, tình yêu có lẽ chỉ là những cảm xúc vội vàng phát sinh từ bản ngã, thiếu tính suy, nồng nhiệt tuổi mới lớn mà thôi. Sự nồng nàn, sâu đậm đến dồn dập, nhưng rồi một lần nào đó chỉ vì một vài ngỡ ngàng nho nhỏ cũng đủ làm cho nó mờ phai, quên lãng, thóang qua mà  thôi .

 

Tôi nghĩ đến tôi. Với gia thế khó khăn hiện tai, tôi không thể nào bước ra khỏi trách nhiệm của đứa con trai trưởng mà tất cả người thân trong gia đình tôi đang chờ đợi. Ba mẹ tôi dù có tận lực làm ăn nhưng cũng chẳng làm sao đủ cung ứng cho những đòi hỏi của một đàn con đông đảo đang thời kỳ tốn kém. Suốt nhiều năm vừa qua, bên cạnh việc học hành, tôi vẫn tìm đủ mọi phương thức để kiếm tiền giúp đỡ gia đình và lũ em của tôi ăn học. Đàn em qúa đông của tôi, chúng đã đếm từng ngày mong đợi tôi hoàn tất việc học để thay thế ba mẹ tôi dẫn dắt chúng trên con đường tiến thân... Tất cả những mong chờ, trách nhiệm đó làm sao tôi có thể phủi bỏ, từ chối để ích kỷ tìm cho mình một cuộc sống riêng tư được ?

 

Tôi nghĩ đến khác biệt tôn giáo giữa gia đình tôi và Chuyên. Không dễ dàng và kéo theo biết bao nhiêu tự ái và vị trí của người con trai trưởng trong gia đình. Làm sao tôi có thể vì tình yêu mà  phủ nhận đạo giáo của tổ tiên mình được ? Về phía Chuyên cũng chẳng thể có chuyện thay đổi đức tin để theo tôi.

 

Cuối cùng tôi cũng nghĩ đến tình thân thương giữa tôi và gia đình Chuyên. Mọi người trong gia đình nàng đều dành cho tôi những tình cảm thân thiết. Cảnh, người cậu của Chuyên nhìn tôi như một người em thân mến đầy tin tưởng. Ba mẹ Chuyên, dưới nhãn quan của họ tôi luôn luôn là người ngay mắn, gương mẫu về học hành cũng như về lối sống... Với tình cảm và sự đối đãi chân tình như vậy, tôi không thể nào buông xuôi một cách vô ý thức được. Tôi không thể đến với Chuyên trong một trạng huống mà tôi không tìm thấy chắc chắn trong tương lai để rồi cuối cùng gây ra những rắc rối khổ tâm cho nàng và gia đình.

 

Với những suy nghĩ đó đã làm tôi đắn đo, lo sợ cho những rắc rối mà tôi có linh cảm thấy rằng, sẽ đến với tôi và Chuyên, nếu tôi không tìm được một sự khôn ngoan, vững mạnh để xa nàng.Tôi nghĩ rằng với thời gian và khôn lớn sẽ làm cho Chuyên vững chãi, thực tế hơn. Tình cảm của nàng sẽ được dẫn dắt bằng trí khôn, bằng suy tính. Với thời gian cuộc quen biết của tôi và nàng rồi cũng sẽ mờ dần dần, và được xem như là một kỷ niệm thoáng qua đầy trực giác của tuổi ngây ngô mà thôi.  

 &

 

Thời gian sau đó, tôi giới hạn rất nhiều thăm viếng gia đình Chuyên. Tôi cố tránh gặp mặt hay nói chuyện riêng tư với nàng. Vài tháng sau, tôi tốt nghiệp xong đại học. Lấy cớ vì bận việc, vì phải đi làm và sống xa Saigòn tôi không đến thăm gia đình nàng một lần nào nữa. Cho mãi đến một hôm trong một lần về Sàigòn tham dự đám cưới người bạn cùng đại học ngày xưa, ngẫu nhiên tôi gặp Cảnh, cậu ruột của nàng trên đường phố. Sau vài câu chào hỏi thông thường, Cảnh buồn rầu nói với tôi bằng giọng phiền trách :

 

-  Chú Bình, chú có biết rằng Chuyên nó đang đau khổ vì chú không? Cả hơn một năm vừa qua chú đã bỏ bê, quên lãng không một lần đến thăm nó. Thành thật anh không ngờ chú đối đãi với nó vô tình như thế.

 

Tôi bàng hoàng khi nghe Cảnh nói. Tôi không ngờ sự tránh né của tôi hơn một năm qua chẳng mang đến kết qủa nào giống như tôi dự đoán. Trong khi tôi đang thẫn thờ suy nghĩ. Cảnh nói tiếp với tôi :

 

-  Anh đã nhìn thấy nó mến yêu chú từ ngày chú còn sống ở căn nhà trọ. Nhưng anh đã tưởng rằng đó chỉ là những tình cảm thoáng qua của một cô bé mới lớn, rồi sẽ quên mau khi chú xa nó. Nhưng bây giờ anh biết rằng mình đã lầm. Lầm về đứa cháu ruột, dại khờ qúa tình cảm của mình. Lầm cả về con người lạnh lùng, vô tình của chú nữa.

   -  Anh Cảnh, anh tưởng rằng em là người vô tình với Chuyên sao ? Anh có bao giờ nghĩ rằng em đã phải cố gắng rất nhiều đè nén tình cảm của mình để rời xa Chuyên không ? Có những lựa chọn mà người ta phải miễn cưỡng chấp nhận, chỉ vì hoàn cảnh không cho người ta làm khác được anh Cảnh ạ. Tình cảm sâu đậm, lòng tin yêu của anh và gia đình Chuyên đối với em trong nhiều năm qua, sự khác biệt về tôn giáo… Tất cả những rào cản đó không cho phép em hành xử mù mờ gây ra những hậu qủa không tốt cho Chuyên và gia đình cũng như cho chính em nữa. Anh hãy bình tâm để nhìn rõ ràng vấn đề và hiểu rõ em hơn, anh Cảnh ạ.

 

Rồi tôi trình bầy cho Cảnh hiểu tất cả những khó khăn mà tôi không thể nào tìm được một giải pháp tốt đẹp hơn là nhận chịu buồn đau, để trốn tránh những vướng víu tình cảm của tôi và Chuyên. Tôi cũng nói rất rõ cho Cảnh biết về hoàn cảnh của gia đình tôi, cuộc sống gần như triền miên đứng bên lề của túng thiếu. Không lẽ tôi vừa đủ lông cánh đã nhẫn tâm chọn lấy con đường sung túc cho mình mà quên đi những đợi chờ, hy vọng của bố mẹ và đàn đứa em của tôi sao ?

 

Ngưng lại một lúc, như để lựa chọn ý tưởng, tôi nói tiếp với Cảnh :

 -  Em cũng không muốn làm khổ Chuyên, kéo Chuyên vào những thiếu thốn buồn lo và bấp bênh của đời em. Hơn nữa Chuyên còn qúa trẻ, 18 tuổi. Ở cái tuổi đó Chuyên còn rất nhiều dịp để lựa chọn để tính suy và thay đổi. Sắc đẹp và sự dịu hiền của Chuyên là những ưu điểm cho Chuyên nhìn thấy bầu trời rộng rãi và thực tế hơn anh Cảnh ạ.

 

Cảnh trầm ngâm nghe tôi phân trần. Tôi có cảm tưởng anh ta đã nhìn rõ sự suy tính và quyết định của tôi có cái gì hợp lý và chín chắn. Ngẫm nghĩ một chút, Cảnh nắm lấy cánh tay tôi, thái độ trách móc ban đầu trong giọng nói của anh ta hoàn toàn biến mất :

-  Anh đã thông hiểu chú một phần nào rồi. Anh cũng hy vọng sự tính đoán và suy nghĩ của chú không sai lầm. Tuy nhiên anh nhờ chú một chuyện, nếu có dịp chú gặp lại Chuyên, chú cố gắng lựa lời khuyên nhủ, nói phải trái cho nó hiểu rõ vấn đề. Có lẽ với sự tế nhị và khôn ngoan của chú sẽ giúp nó nhiều hơn là những lời khuyên nhủ của anh.

 

&

 

Không lâu sau đó, một lần khác tôi lại về về Sàigòn công tác. Một buổi chiều chủ nhật khá đẹp trời, hoàng hôn chưa thực sự đến, nhưng bầu trời che phủ nhiều mây. Thêm vào đó những làn gió nhè nhẹ thổi từ hướng con sông làm cho Sàigòn trở nên mát mẻ, dễ chịu hơn mọi ngày. Sau một lúc lang thang đường phố, tôi tạt vào ngồi uống cà phê trên passage đường Nguyễn Huệ, để mắt bâng quơ, không mục đích nhìn người đi qua lại. Không biết từ lúc nào Chuyên đã đứng đằng sau, ngay sát tôi, nàng gọi nhẹ :

-  Cậu Bình!

 

Tôi ngẩn ngơ nhìn sững Chuyên, một cuộc tái ngộ không ngờ. Chuyên không còn là một cô bé gái ngây ngô nữa, dáng dấp e thẹn ngày nào của cô bé 16 tuổi lúc đi với tôi dưới trời mưa lất phất trước đây chẳng còn dấu tích gì, đã biến mất hoàn toàn. Nét đẹp lồ lộ của Chuyên với những đường cong hấp dẫn của một cô thiếu nữ đã làm tôi ngất ngây, ngắm nhìn đến nỗi tôi quên kéo ghế mời nàng. Mãi sau Chuyên mới hỏi tôi :

-  Cháu ngồi đây với cậu được chứ ?

 

Tôi vội vàng kéo ghế cho nàng cùng với nét mặt ngượng ngùng, ân hận vì sự bất nhã của mình. Tôi nói với Chuyên :        

 -  Cậu ngạc nhiên và mừng rỡ gặp lại cháu quá. Cậu mong cháu bỏ qua và thông cảm cho cậu, quên cả việc mời cháu ngồi. Cháu khác xưa qúa.…

 

Chuyên nhìn tôi mỉm cười, nụ cười bâng quơ như đã hiểu lý do sự bất nhã, ngây ngô của ông cậu trước sắc đẹp tuổi 18 của nàng. Nhưng hình như trên khuôn mặt đẹp xinh, hấp dẫn của Chuyên vẫn không dấu được thoáng gợn nét buồn kín đáo hiện ra trong ánh mắt và dáng điệu của nàng.

 

Tiếp theo là vài câu hỏi han sức khỏe, gia đình cùng với những câu chuyện vu vơ, để xóa mờ đi cái không khí ngại ngần của hơn một năm trời không một lần gặp nhau. Chuyên đưa mắt nhìn tôi, với âm thanh giận dỗi, trách móc nàng nói rất nhẹ :

-  Cậu Bình, cậu giận cháu ? Cậu cố tình tránh mặt không muốn gặp lại cháu ? Cậu có biết cháu luôn luôn nhớ mong, đợi chờ cậu không ?

 

  -  Cháu Chuyên, dù cậu nghe rất rõ điều cháu vừa nói với cậu như vậy. Nhưng cậu vẫn nghĩ rằng tâm tư cháu biết rất rõ cậu chẳng bao giờ vô tình hay giận hờn cháu cả. Cậu im lặng, không liên lạc với cháu, chẳng có nghĩa là cậu giận ghét, không mến thương cháu. Cậu đã tâm sự với Cảnh rất nhiều về lý do mà cậu phải đau buồn lựa chọn. Có lẽ cậu Cảnh đã nói với cháu rồi ?

 

Ngần ngừ một chút tôi nói tiếp :

 

-  Cháu có biết rằng, sau buổi chiều uống nước với cháu, lúc cháu 16 tuổi, cậu đã rất nhiều lần muốn gặp cháu, muốn liên hệ, kết nối với cháu không ? Rất nhiều lần cậu đến đầu ngõ nhà cháu, cậu đến cổng trường, lúc giờ tan học. Cậu đứng nấp vào một nơi nào đó, ngắm nhìn cháu dẫn xe ra khỏi cổng trường rồi lên xe đi về nhà….Nhưng cuối cùng cậu đã lững thững rời xa, bỏ  ý định gặp lại cháu. Cháu Chuyên, cháu có nghĩ rằng cậu là kẻ vô tình như cháu nói hay không ? Cậu đã phải làm vậy, chỉ vì…

 

Tôi dừng lại không nói tiếp nữa, chợt nhận thấy lời phân trần của mình đã qúa lố, không có lợi cho tôi và Chuyên, chỉ gây ra thêm rắc rối mà thôi. Hình như đọc được ý nghĩ của tôi, Chuyên hỏi :

 
-  Bởi vì sao cậu Bình ? Tại sao cậu lại im lặng, cậu đang ân hận vì lời thổ lộ tâm sự với cháu qúa nhiều phải không ? Cháu đã hiểu tâm tư, tình cảm của cậu đối với cháu rồi, dù thế nào thì cháu cũng cám ơn cậu.

 

Thấy tôi im lặng, Chuyên đưa bàn tay nhỏ nhắn mịn màng vuốt nhẹ bàn tay tôi. Cảm giác êm dịu, ấm áp của bàn tay nàng gây cho tôi ngất ngây. Chuyên nói tiếp với tôi :

 

-  Cậu Bình cháu yêu cậu! Cậu đừng tránh mặt cháu tội nghiệp. Từng đêm cháu nguyện cầu ơn trên mang phép mầu để cậu đến với cháu...

 

Tôi vội vàng ngắt lời nàng :

 

-  Chuyên, theo cậu cháu phải thực tế, cháu phải suy nghĩ nhiều hơn và phải nhìn về cậu kỹ lưỡng hơn. Cậu tầm thường, cậu thua kém nhiều người, rất rất nhiều người cháu ạ. Cháu không còn là cô bé 14, 16 tuổi nữa. Thời gian, khôn ngoan và chuẩn xác về suy nghĩ trong cuộc sống sẽ đến với cháu. Bóng dáng tầm thường, thua kém của cậu dần dần sẽ hiện ra cho cháu thấy. Thêm vào đó, cháu phải biết rằng hoàn cảnh khó khăn chẳng cho phép cậu mang vào đời cậu, đời cháu những rắc rối buồn lo Chuyên ạ.

 

            -  Cậu Bình, tình yêu cần phải có những cái to lớn, những cái vượt ra khỏi mức tầm thường sao cậu ? Tình yêu cũng phải là những cái nổi trội hơn đời, không thua kém thế nhân, sao cậu ?...

 

Ngưng lại một chút, vơí giọng ngại ngần, chậm rãi Chuyên nói tiếp :

 

-  Cậu có biết không tình yêu đôi khi được bắt nguồn từ những cái nhỏ bé, rất nhỏ. Đôi khi nó tầm thường, rất tầm thường. Tầm thường đến nỗi người ta không thể ngờ được, nhưng lại làm người ta nhớ và yêu mãi. Đó là những cái tầm thường, thua nhân thế mà cháu đã tìm được nơi cậu đó, cậu Bình ạ.

 

            -  Chuyên, dù thế nào thì chúng ta vẫn phải xa nhau cháu ạ. Cậu không có can đảm nhìn thấy những rắc rối, đau lòng mà có lẽ người bị thiệt thòi và khổ não nhất là cháu. Với người đàn bà, tình yêu đơn thuần hơn, được thu gom trong khuôn khổ tình cảm của hai người yêu nhau. Với họ tình yêu chỉ có thế là đủ.  Nhưng với người đàn ông thì khác cháu ạ. Họ phải biết tính suy và nhìn rõ trách nhiệm. Tình yêu của đàn ông phức tạp hơn, họ phải là một người đàn ông vững trãi, biết làm thế nào để bảo đảm cuộc sống lứa đôi hay ít ra đừng làm khổ người mình yêu. Hiện nay cậu chẳng có gì ngoài hai chữ bấp bênh và đầy rẫy kém thua. Bên cạnh đó tình thân của gia đình cháu, của cậu Cảnh dành cho cậu nhiều năm qua, không cho phép cậu gây ra những phiền toái Chuyên ạ.

 

 Với giọng nói chậm rãi, một tí ngại ngần tôi nói tiếp với nàng :

 

            -  Có lẽ chỉ 3, 4 năm nữa, cháu sẽ quên cậu, người cậu mà cháu qúa yêu mến nhưng  không nhìn thấy  cái tầm thường của cậu. Rồi cháu cũng sẽ như bất cứ người phụ nữ khác. Những lay động tình cảm đi qua trong đời cháu chỉ còn là những kỷ niệm của tuổi ngây ngô. Nó tạo ra sự phong phú, lớn khôn cho những lần yêu kế tiếp, bền chặt hơn, thực tế hơn và cần thiết cho mái gia đình trong tương lai mà thôi .

 

-  Cháu không nghĩ tình yêu qúa đơn giản như cậu nói.

 

Tôi im lặng đưa mắt nhìn bâng quơ theo đám đông trên đường phố, như muốn lẩn tránh một cuộc thảo luận mà tôi nghĩ rằng không thể nào chấm dứt được, vì tất cả dữ kiện chỉ là những ước đoán vu vơ. Một lúc sau tôi đưa mắt nhìn Chuyên, nói vài lời cho nàng biết, thời gian không cho phép tôi ngồi lâu hơn nữa. Tôi phải trở về nhà để lo làm vài việc cho kịp sáng sớm ngày mai rời xa Sàigòn.

 

Chúng tôi đi với nhau một khoảng đường ngắn, trước khi  đến gần chiếc xe Lam đang đậu đợi khách từ đằng xa.Tôi quay nhìn kỹ vào nét mặt xinh đẹp nhưng buồn bã của Chuyên, tôi nói với nàng :

 

-  Chuyên, cậu sẽ không gặp cháu nữa. Bởi vì cậu biết rằng cậu sẽ làm khổ cháu và khổ cả cậu. Cậu hy vọng cháu hiểu lý do tại sao mà cậu phải quyết định như vậy. Thời gian và khỏang cách xa nhau, không gặp lại nhau sẽ giúp cho cháu và cả cậu nữa để chúng ta quên nhau.

 

Chuyên nắm lấy tay tôi, nhìn tôi trong ánh mắt ngẩn ngơ, buồn bả, nàng nói thật nhẹ :

 

-  Cậu Bình,cháu yêu cậu ! Cháu không biết làm gì hơn là cầu nguyện, để cháu được gặp lại cậu, sống với cậu như cháu từng ước mơ. Trong tương lai, nếu một đưa đẩy nào đó, cháu cần có một mái gia đình như mọi người, cháu sẽ tìm một người chồng như cậu khuyên nhủ. Nhưng nếu cháu mong có một người yêu hợp với ước mơ của mình, có lẽ cháu sẽ mãi mãi độc thân, cậu Bình ạ.

 

Tôi lịm người bước vội lên chiếc xe Lam. Quay nhìn trở lại, tôi vẫn thấy Chuyên đứng ngẫn ngơ bên đường nhìn theo tôi cho đến khi chiếc xe qua một khúc quanh nhỏ. Khi bóng dáng Chuyên biến mất tôi mới thấy tâm hồn mình trĩu nặng. Cảm giác mất mát , tiếc rẻ phủ trùm trong tâm tư tôi. Nhưng biết làm sao hơn khi đằng trước, hiện tại và cả hoàn cảnh của tôi chẳng có cái gì tạm gọi là chắc chắn cho mối tình của tôi và nàng nếu được tiếp nối.

 

&

 

Từ ngày đó tôi không bao giờ đến thăm hay gặp lại Chuyên và gia đình nàng nữa cho mãi đến khoảng đầu thập niên 1990. Một ngẫu nhiên tôi liên lạc được với một người bạn thời trung học, anh ta cho biết có gặp Chuyên ở Úc châu. Chuyên vượt biên cùng với Hợp, chú em trai của nàng vào năm 1976. Ngay từ khi còn trong trại tỵ nạn ở Mã Lai cũng như khi đến Úc định cư, Chuyên đã nhiều lần nhờ báo chí và người quen tìm kiếm, liên lạc với tôi nhưng không thành công. Hiện nay Hợp đã có gia đình vợ con nhưng Chuyên vẫn độc thân, đang làm việc cho chương trình từ thiện của một họ đạo ở Úc. Chuyên đã về VN rất nhiều lần trong các chương trình giúp đỡ nhân đạo của Caritas cho VN. Người bạn tôi cũng cho biết Chuyên vẫn nhắc nhở đến tôi, nàng mong muốn biết tin tức về tôi, được liên lạc lại với tôi hoàn toàn trong tình thân cậu cháu như xưa. Với nàng, tôi vẫn là biểu tượng của một người cậu gương mẫu đầy qúi mến.

 

Biết được tin đó sau hơn 20 năm trời xa cách, khoảng thời gian qúa dài. Biết bao nhiêu đổi thay của thời thế, của con người và cả của cuộc đời tôi và nàng nữa… Tôi đờ đẫn,lịm người khi biết rằng Chuyên vẫn độc thân, vẫn còn nhớ đến tôi. Nàng vẫn còn nhìn tôi qua một chiếc khuôn gương mẫu, tuyệt vời, người cậu của nàng ở tuổi ngây thơ 14, 16 thật xa dạo đó...Cảm động với nguồn tin đó, nhưng tôi cũng thấy một nỗi xót xa rất mơ hò, không rõ nguyên nhân thấm ướt tâm tư mình.

 

Tôi nhớ đến lần gặp nhau sau cùng hơn 20 năm về trước lúc chúng tôi từ gĩa nhau ở trung tâm Sàigòn. Trong lần tôi về Sàigòn công tác khi đó tôi đã ngẩn ngơ, nhìn sững nét đẹp của Chuyên, lúc nàng 18 tuổi . Chuyên nói với tôi, nàng sẽ mãi mãi độc thân nếu muốn có một người yêu như nàng mơ ước. Tôi tự hỏi hơn 20 năm rồi, thời gian vẫn không đủ dài để tẩy rửa đi lời nói lãng mạn của Chuyên. Cô cháu 18 tuổi đã dành cho tôi mối tình đầu tiên nồng nàn đó hay sao ?

 

Thời gian qua thật mau. Mái tóc tôi bây giờ đã chớm bạc, uớc mơ và tham vọng cũng không còn cuồng nhiệt của tuổi thanh xuân,năng nổ xa xưa nữa ... Cá tính đã có nhiều trầm lặng, êm ả hơn. Tôi đã biết thu mình vào với những cái tầm thường yên phận của tuổi hoa râm. Nhưng dù sao kỷ niệm vẫn là cái gì của nhớ thương, còn ký ức vẫn mang cho người ta sống lại với những gì đa mê, tiếc nuối. Tôi cũng muốn gặp lại Chuyên, muốn được ôm nàng nhè nhẹ trong vòng tay. Đi bên nhau dọc theo những con đường vắng vẻ trong công viên, bên bờ sông vắng. Càng đẹp hơn, lãng mạn hơn nếu lại có một cơn mưa nho nhỏ như cơn mưa của mâý mươi năm dĩ vãng.Tôi sẽ kể lể về những đổi thay của đời tôi trong hơn 20 năm chưa một lần hội ngộ. Tôi cũng muốn sống lại cảm giác run run, lịm người, nghe từng hơi thở, tiếng đập từ lồng ngực căng phồng của Chuyên lúc nàng 16 tuổi. Lần nàng dựa đầu vào thân tôi dưới trời mưa lất phất trong một buổi chiều Sàigòn nhạt nắng xa xưa ...

 

Nhưng ý muốn đó cũng chỉ thoáng qua,khi tôi quay nhìn lại mình của hiện tại, thời điểm hơn 20 năm sau ngày tôi quyết định rời xa nàng. Hiện tại, tôi đã có gia đình, con cái. Chuyên vẫn độc thân, vẫn nhớ thương và mong muốn gặp lại tôi dù ở dưới tình thân cậu cháu xa xưa. Nhưng tôi tự hỏi gặp lại Chuyên để làm gì khi tình yêu của tôi và nàng đã đi vào một con đường song song không bao giờ hội tụ ? Gặp lại nhau cũng chỉ gây ra những phiền toái, đau buồn cho nhau mà thôi. Chẳng mang đến ích lợi gì cho nàng, ngoài một vài cảm giác lỡ làng, tiếc nuối buồn đau. Cuối cùng tôi đã quyết định không nên gặp lại nàng nữa dù lòng tôi rất nhớ, rất thương.

 

Chuyên ơi, cậu Bình của cháu vô tình qúa phải không cháu? Nhưng cậu hy vọng cháu yêu cậu, với tình yêu ngây ngô nhưng mãnh liệt, lâu dài đó cháu hiểu cậu nhiều hơn những gì cậu đã nói với cháu ngày xưa. Cậu có cảm tưởng cái nhìn của cháu về cậu đến ngày nay, dù đã hơn 20 năm đi qua, vẫn có cái gì lầm lẫn Chuyên ạ. Cậu Bình của cháu học giỏi, ngay ngắn, chân thành... Cậu Bình của cháu với cảm xúc đê mê, ấm cúng trong vòng tay ôm cháu ngày xưa. Ngày cháu vừa 16 tuổi, ngày mà Sàigòn mưa rơi rất nhẹ... Cậu Bình của cháu ngẫn ngơ vì đôi môi mọng đỏ, vì bầu ngực chớm nở tròn trịa của cháu trong chiếc áo dài trắng tơ lụa, cô học trò đệ tam ngày đó... Chuyên ơi, tất cả những cái đó vẫn còn nồng nàn trong tâm tư, trí nhớ của cháu hay sao ? Dù đã hơn 20 năm rồi ? Cháu đã sai lầm, cháu đã mỹ lệ hoá người cậu mà cháu yêu thương rồi Chuyên ạ. Cậu của cháu tầm thường lắm, tục lụy lắm...

 

Chuyên ơi, cháu có bao giờ hình dung ra những năm tháng, từ ngày gặp lại và rời xa cháu ở passage Nguyễn Huệ. Cậu của cháu đã nhiều lần, rất nhiều lần phải cúi đầu buồn bã vì thua kém nhân gian. Cũng có những lúc, trên con đường lưu vong hải ngoại, cậu đã nhiều lần thức trắng suốt đêm, hay ngồi thẫn thờ bên bờ biển vắng. Suy nghĩ về đời mình với những thất bại, nhục nhã ê chề mà đôi mắt cậu đã bao nhiêu lần thấm ướt không ? !

 

Cháu Chuyên, nguời cháu mà một lần cậu đã chớm si mê, hãy tha thứ cho cậu thêm một lần nữa. Cậu cũng vẫn phải rời xa cháu! Chỉ vì cậu không muốn hình ảnh cậu Bình toàn vẹn. Cậu Bình tuyệt vời trong tâm tư và tưởng tượng của cháu bị xụp đổ. Cậu không muốn cháu phải ngỡ ngàng, thất vọng vì mấy mươi năm qua đã lầm lẫn yêu cậu. Cháu đã nhìn cậu qua một lăng kính với hình ảnh người cậu tuyệt vời. Cậu của cháu ích kỷ qúa phải không Chuyên? Có lẽ một ngày nào đó (nhưng biết đến bao giờ cháu Chuyên nhỉ ? ) khi mà cháu nhìn thấy cậu tầm thường. Cậu tầm thường như thế nhân, cậu sẽ gặp lại cháu. Cậu sẽ hiện nguyên hình một con người thật sư, bình thường như hàng triệu, hàng tỷ người đàn ông khác. Khi đó cậu cháu ta sẽ gặp lại nhau, sẽ nhìn thấy nhau trong ánh mắt trung thực hơn cháu Chuyên ạ. Tha thứ cho cậu nhé Chuyên, người cháu mà một lần cậu đã chớm yêu đương! -/-

 

LƯU AN

Hết

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
hoa_cuc