NHỮNG MẢNH RỜI GHÉP LẠI - Trần Thụ Ân

30 Tháng Ba 20209:35 CH(Xem: 2192)
nhung manh roi ghep lai


Những mảnh rời ghép lại


  1. Chân diện mục


Mấy giọt nước mưa uốn mình qua lại trên mặt kiếng cửa sổ rồi đâm thẳng xuống đất. Tuy vậy vẫn để lại một làn sương nhạt nhòa như một miếng lụa mỏng khiến thị giác từ trong phòng nhìn ra ngoài bị gạn lọc đi ít nhiều. Tôi phải cố gắng nheo mắt nhiều lần mới thấy được lùm hoa hồng đỏ mà bây giờ đã trở thành mầu hồng ở góc phải sân trước. Phải đợi đầy đủ thời tiết nhân duyên lùm hoa hồng mới trở lại được với chân diện mục của chính mình: lùm hoa hồng bây giờ màu hồng.


  1. Xuân phân/thân phân


Cái nắng dịu dàng và mấy cơn gió lạnh cứ lấy tôi làm chỗ đọ sức. Cảm giác lành lạnh rồi tươi mát thay đổi liên tục trên gương mặt tôi. Ngày xuân phân đến bằng sự hiện diện của đàn én bay về San Juan Capistrano, California, bằng con số 19/03 trên tấm lịch treo tường, và ngay bây giờ bằng cảm giác thay đổi liên tục trên mặt tôi; không ngờ với sự mẫn cảm của xúc giác mà mình có thể nhận ra từng bước của mùa xuân đang chầm chậm đi tới; không ngờ nhờ cái biết lạnh/nóng mà mình có thể nhìn ra lằn ranh giữa hai mùa.

Từ hôm nay trở đi chắc chắn thời tiết sẽ dần dần dễ chịu, tươi mát hơn đẩy mùa đông lùi vào quá khứ.

Đặc biệt năm nay mong sao ngày xuân phân cũng là một khởi đầu chiến thắng chống lại coronavirus.


  1.  Được/mất


Âm điệu đó mất khúc, không rõ ràng cứ nằm trong đầu tôi từ mấy chục năm nay. Lâu lâu lại trồi lên mang theo kỷ niệm mờ nhạt nhưng êm đềm của thời thơ ấu đồng thời nó cũng làm tôi bực mình vì không nhớ đó là bản nhạc gì, do ai hát? Nỗi ray rứt đó khiến tôi muốn nghe lại cả bản nhạc. Tôi chỉ nhớ đó là một bài ca tiếng Pháp, từ dĩa nhạc nào đó của ông anh. Lúc đó tôi đang học tiểu học và hoàn toàn không biết một chữ tiếng Pháp. Ấy vậy mà nó lại có khả năng in vào trong óc của một đứa trẻ 9, 10 tuổi. Lạ thay.

Khoảng hai tuần trước khi nghe bản nhạc “histoire d’un amour” do Dalida hát từ youtube, thấy có rất nhiều bản nhạc khác tôi liền bấm vào để nghe thử. Tình cờ bấm vào một bản nhạc mà âm điệu đó chợt trổi lên, một niềm vui khôn tả ào đến, cái cảm giác vui mừng như vừa tìm lại được một món đồ quý giá đã lạc mất từ lâu. Bản nhạc này đã đi lạc cả 60 năm rồi. Tôi nghe đi nghe lại bản nhạc mấy lần đồng thời tâm trí mang tôi về thời niên thiếu với những kỷ niệm êm đềm bên cha mẹ, anh chị em. Với sự hiểu biết tiếng Pháp thật giới hạn, tôi chỉ hiểu lỏm bỏm ý nghĩa của bản nhạc. Đó là bài Héléna.



Ngày hôm sau tôi lại nghe thêm vài lần nữa nhưng bây giờ niềm vui như hôm qua không còn nữa, chỉ cảm nhận đó là một bản nhạc hay. Lạ thay.

Tôi tiếc rẻ cái niềm vui mới tìm được lại mất ngay. Suy nghĩ miên man về sự thờ ơ quá mau chóng của mình và cuối cùng nghĩ rằng tới một lúc nào đó, chắc là tôi cũng lại quên hẵn bản nhạc này. Sau khi nhận ra điều này tự nhiên một cảm giác an bình ào tới, tâm tư tôi nhẹ hẵn đi. Lạ thay.

Có phải được hay mất chỉ là tạm thời? 


Trần Thụ Ân

(3/2020)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
hoa_cuc