PHẢN HỒI VỀ TẢN MẠN CHUYỆN PHÙ TANG

27 Tháng Chín 201712:00 SA(Xem: 10030)




zentea



Từ những “phản hồi”... đến “tự vấn lương tâm”



Sau “Nhớ gì ghi đó”, tôi đã nhận được nhiều “phản hồi” riêng cũng như tư, đại khái như:


- Chuyện kể “đã đủ” đến “hôm qua”, nhưng “hôm nay”, “ngày mai” thì thế nào?


- Chuyện Phù Tang vẫn còn nhiều tin nóng hổi trong chính trường ... nhất là có mấy người đẹp trong đó thì làm sao tránh khỏi những scandal .... Trong tình hình sôi bỏng hiện nay, hết "hung khùng" rồi lại đến "Ủn khùng" mong rằng sẽ có những thay đổi tốt đẹp hơn cho vùng Á Châu (trong đó có VN) và đất nước Nhật Bản. 


- Mong bạn tiếp tục .....trả nợ tình xa


- vân vân và vân vân


Xin chân thành cám ơn tất cả



Có một phản hồi đáng chú ý, muốn chia sẻ cùng quí bà con cô bác.



“Cám ơn anh đã cho đọc bài viết.


 Đối với con người, điều gì là quan trọng nhất. Nếu mang ra so sánh giữa những kẻ chuyên đi huỷ hoại người khác với những người luôn muốn bảo vệ người khác thì lòng tự trọng là điều cần thiết nhất.


Chỉ nói đến Châu Á thôi đã thấy rõ điều này, Ủn và các thành viên có tiếng tăm của Nhật Bản là một sự so sánh, tuy những ai hiểu biết sẽ nghĩ rằng so sánh là điều không nên nhưng ít ra khi phép so sánh bắt đầu có hiệu lực thì mới thấy rõ đươc bản chất, lòng tự trọng, tinh thần trách nhiệm hay gọi là cách sống nhân văn của con người. Một bên chỉ biết phục vụ những cuồng vọng của bản thân, một bên thì tự thấy xấu hổ và nhận lỗi ngay khi mắc phải một sai lầm nhỏ. Có thể nói đây là sự khác biệt khi cả đôi bên đều là con người.


Thế giới sẽ đi đến đâu khi tồn tại một Ủn, và những ý niệm của lòng tự trọng liệu có chấp cánh cho những ai giống Ủn khi biết được những sự việc của những người nổi tiếng ở đất nước Nhật Bản - những người luôn coi trọng lòng tự trọng của bản thân và đối đãi chân thành với người dân của đất nước họ.


Nếu chiến tranh thế giới thứ 3 có xảy ra, có đau thương mất mát đến đâu, ai sẽ thắng và thua thì lòng tự trọng cũng cần phát huy ít nhất trong mỗi con người - điều này mới có thể làm cho thế giới có được cuộc sống văn minh hơn, yêu thương hơn và tươi đẹp hơn…


--------------------------------------


Tôi lại nhớ thêm một đoạn trong bài viết của tác giả Võ Thành Văn cách đây 3 năm trước: “Nhật Hoa trong năm Giáp Ngọ” đăng trong số báo Việt Báo Xuân Giáp Ngọ.


< Trên lãnh thổ ấy, diện tích có thể canh tác chỉ được 12%, tại ba bình nguyên lớn, lại chia cắt bởi núi rừng và nhiều con sông ngắn, ít thuận lợi cho vận chuyển. Là một quần đảo, nước Nhật thật ra chỉ có một số ốc đảo khả dĩ sống được giữa núi và nước. Mà sống khá chật vật vì thiếu tài nguyên thiên nhiên. Giữa các ốc đảo và biển cả, dân Nhật phải dùng thuyền bè và tự nhiên phải giỏi về nghề nước.


Được trời cho mảnh đất hẩm hiu này, họ tin rằng phải là siêu nhân thì mới tồn tại được. Dân Tầu có thể cho rằng mình là cái rốn của vũ trụ, là trung tâm văn hóa của thế giới. Hay dân Mỹ thường nghĩ là ai ai cũng muốn thành người Mỹ. Dân Nhật lại nói ngược: phải anh hùng lắm thì mới là người Nhật được. >


--------------------


Kết luận: Tôi “đau”, tôi “xót”, tôi “thương”, tôi cám ơn quê hương nơi tôi đã sinh ra, nhưng tôi vô cùng biết ơn và hãnh diện với đất nước thứ hai nơi tôi đang trao thân gửi phận.


Vũ Đăng Khuê



Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
hoa_cuc