CƠN NÓNG NỰC/ATSUSA - Quỳnh Chi dịch

04 Tháng Chín 201712:00 SA(Xem: 11777)



sunny_field-content



Cơn nóng nực


Nguyên tác “Atsusa” của Hoshi Shinichi



Một buổi trưa hè. Không khí nóng bức đọng lại một chỗ không làm dậy nổi dù chỉ một làn gió nhẹ. Con khuyển uể oải đờ đẫn nằm duỗi người ra trong bóng mát, cây ngô đồng cổ thụ nơi góc phố cũng không rung nhẹ được dù chỉ một chiếc lá.


Và trong đồn cảnh sát dưới gốc cây ngô đồng ấy, người cảnh sát vẫn ngồi yên trước chiếc bàn con, đưa mắt vào giấy tờ gì ấy, xong cơn nóng nực này khiến đầu óc ông không nhập tâm được những điều ghi trên giấy.



Một người đàn ông còn trẻ có vẻ hiền lành không biết từ đâu bỗng xuất hiện, đứng trước đồn cảnh sát. Cứ như thể là chàng ta từ trong không khí nóng nực bước ra. Chàng trai nói vọng vào trong đồn.


-Ông cảnh sát ơi, ông làm ơn còng tôi lại có được không ạ?


Người cảnh sát chậm rãi ngoảnh lại, bảo:


-Hả, anh nói gì thế? Anh hãy ngồi xuống chiếc ghế này rồi nói cho tôi nghe xem nào.


Đoạn chỉ vào chiếc ghế cũ kỹ bên cạnh.


-Vâng, xin ông hãy nghe tôi kể hết ngọn ngành, rồi xin ông hãy còng tay tôi lại.


-Hả? Anh ra đầu thú à? Tùy theo điều anh sắp khai mà có thể là phải đến tận sở cảnh sát cơ. Thế nhưng, anh đã làm gì rồi nào?


Người cảnh sát nói đoạn ngồi lại ngay ngắn.


-Thưa ông, tôi chưa làm điều gì cả ạ.


-Thế thì có ai đã nhờ anh dọa dẫm người nào, hay là anh đã nhờ người làm hại kẻ khác hả?


-Không, điều tôi muốn kể đây không phải là như thế. Mà là một việc mà ngay lúc này đây tôi mới chỉ chực làm thôi ạ.


Người cảnh sát lau mồ hôi, lắc đầu, đoạn nở một nụ cười thật đặc biệt trong mắt và trên miệng, bảo:


-Ra là thế. Trời nóng thế này mà bảo sao...Chắc là anh có cảm tưởng như mình sắp sửa làm một việc dại dột nào đấy chứ gì? Thỉnh thoảng cũng có người đến khai như thế, nhưng anh đừng lo. Cứ về ngủ một giấc là đâu vào đấy cả. Vả lại khi án mạng chưa xảy ra thì chúng tôi không thể hành động được. Cho dù có ai ra sức gào lên là sẽ giết người, nhưng chừng nào người ta chưa có hành động gì cả thì cũng không thể bắt người ta được.


Người trẻ tuổi không buồn lau mồ hôi, nói như bật ra từng tiếng:


-Vừa đúng một năm trước, cũng vào một ngày nóng như thế này, tôi đã giết…


Người cảnh sát nghe nói tới đây thì lộ vẻ căng thẳng:


-Hả, sao anh không nói ngay từ đầu. Thế anh đã giết ai rồi?


-Con khỉ. Con khỉ tôi đang nuôi ạ.


Chàng trai vừa đáp xong, nét mặt căng thẳng của người cảnh sát đã dịu hẳn lại:


-Này cậu, giết con khỉ do chính mình nuôi thì không việc gì phải ra đầu thú cả. Nhưng mà chuyện đã cả một năm trước, sao bây giờ cậu lại đem ra hả? Cậu muốn khai những chuyện như thế, thì ở đằng kia, phía bên tay phải, có bệnh viện thần kinh, cậu làm ơn đến đấy cho..


-Có lẽ ông nghĩ rằng đầu óc tôi không bình thường phải không ạ? Nhưng cho đến nay tôi đã đi khám mấy lần rồi, và người ta bảo tôi rằng không có chỗ nào bất thường cả.


-Không gây ra án mạng, đầu óc cũng không bất bình thường. Người như thế thì không thể bắt giam được. Không cần phải viện đến hiến pháp hay luật pháp, mà cứ theo lẽ thường thì cũng hiểu được, phải không nào?


-Tôi hiểu ạ. Nhưng xin ông làm ơn hãy nghe tôi kể hết đầu đuôi sự tình.


-Bây giờ tôi cũng không bận chuyện gì, nếu cậu muốn nói ra cho nhẹ người thì hãy kể ra nào. Nhưng hãy kể qua loa thôi, và mong rằng cậu không trở lại đây lần nào nữa.


-Xin cảm ơn ông. Tôi vốn từ nhỏ hễ trời nóng là thấy khó chịu. Hễ trời nóng là đầu óc tôi mụ cả đi, mà chỉ thế thôi thì chẳng nói làm gì, đằng này tôi lại thấy bứt rứt khó chịu lắm ạ.


-Ai thì cũng thế thôi cậu ạ. Có nghe ai bảo là có người hễ trời nóng là đầu óc minh mẫn hẳn ra đâu.


-Trường hợp của tôi thì thật là trầm trọng ạ. Tôi cảm thấy bứt rứt như là phải làm một điều gì, mà càng cố dằn lại, đừng làm thế, thì đầu óc như muốn phát điên lên được.


-Ai thì cũng thế thôi mà. Vì thế mà người ta mới chơi thể thao, đọc sách hay làm điều gì mà mình thích, để tìm cách giải tỏa.


-Tôi cũng có cách giải tỏa ạ. Nhờ có cách ấy mà đầu óc tôi mới không bị phát điên.


-Nếu thế thì tốt rồi còn gì. Việc gì mà cậu phải cất công ra đến tận đồn cảnh sát thế này. Thôi..



Người cảnh sát vừa phẩy tay, thì chàng trai lại nói tiếp như van nài:


-Ông làm ơn nghe tôi kể tiếp thêm một tí nữa, chỉ cần nghe thôi ạ. Chuyện ngày còn bé. Tôi đã tìm ra cách giải tỏa ạ. Lúc hơi nóng bốc lên ngùn ngụt không sao chịu nổi, thì bỗng thấy một con kiến bò trên chiếu, tôi mới thử đập nó. Thế là nỗi bực dọc nãy giờ tan biến hẳn, và tôi đã có được cảm giác sảng khoái trong suốt mùa hè còn lại.


-Sở thích như thế thì cũng hay đấy chứ, có làm phiền ai đâu nào…


Người cảnh sát nói chưa hết câu đã ngáp.


-Thế rồi đến năm sau đó, trời cũng lại mỗi lúc một nóng bức, tôi lại càng cảm thấy bứt rứt hơn. Bấy giờ tôi mới nhớ lại chuyện năm trước, và lại thử đập một con kiến.


-Thế à.


-Thế nhưng lần này thì không công hiệu nữa. Phiền quá, không biết phải làm sao. Đúng lúc cơn bực dọc cứ âm ỉ dâng lên đến cực điểm thì tình cờ tôi tìm ra cách giải tỏa. Ông có biết là tôi làm sao không?


-Ờ...


Người cảnh sát đã nhắm nghiền mắt lại, đáp lấy lệ, thế nhưng chàng trai không nề hà gì, cứ tiếp tục kể:


-Tôi đã đập một con cánh cam. Thế là sau đó tôi cảm thấy sảng khoái trong suốt mùa hè năm ấy. Lại đến mùa hè năm sau, bây giờ thì tôi đã biết cách rồi, nên mới xin một con bọ rầy của trẻ con hàng xóm về. Nhờ đập nó, nên đã dịu được sự bực bội bứt rứt trong người.


-Thế à...


-Cứ thế mà cho đến nay đầu óc tôi không bị phát điên. Hai năm trước tôi đã giết một con chó. Đến lúc ấy thì tôi đã quen với cách này lắm rồi, nên liền bắt đầu chuẩn bị cho năm sau. Trời sang thu là tôi liền nuôi một con khỉ. Thử nuôi khỉ, mới thấy khỉ cũng dễ thương thật.


-Thế à.


Người cảnh sát ngồi trên ghế, mắt đã nhắm nghiền lại, cúi gập cả người xuống mà gật dầu đáp lại.


-Tôi nghĩ mình không có lòng nào mà giết nó. Thế nhưng, năm ngoái trời cũng nóng bức quá, tôi thấy bứt rứt, rồi dằn lòng không được, nên đã giết khỉ chết mất.


Chàng trai nói to hẳn lên khiến người cảnh sát mở bừng mắt ra, vội vàng lau mồ hôi, bảo:


-Ơ, hình như lúc nãy cậu đã kể là cậu giết khỉ rồi mà.


-Xin ông làm ơn còng tay tôi lại.


-Cậu cứ đòi một chuyện không thể được như thế, phiền cho tôi lắm. Như tôi đã nói lúc nãy, cậu không gây ra án mạng, cậu lại làm một việc như là thu thập côn trùng để tìm cách giải tỏa bực dọc, đầu óc cậu bình thường, không bị điên. Không thể bắt giam một người như thế được.


-Vậy à. Nếu thế thì cũng đành vậy. Tôi về đây ạ. Xin lỗi đã quấy rầy ông.


-Thôi, cậu về đi. Nhớ thong thả đánh một giấc ngủ trưa đi nhé. Kẻo đến tối, trời nóng bức lại khó ngủ.


-Vâng, tôi sẽ làm như vậy. 


Chàng trai nói rồi đứng lên, thì người cảnh sát hỏi bâng quơ một câu:


-Cậu ở với gia đình chứ?


-Vâng, tôi mới cưới vợ vào mùa thu năm ngoái…



(4/9/2017)


Quỳnh Chi dịch “Atsusa” của Hoshi Shinichi




Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
hoa_cuc